Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 407: Phát hiện kinh ngạc

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Nhìn thấy cây đinh sắt trong tay cái xác này, tôi ngẩn ra tại chỗ. Vì sao trước khi chết kẻ điên này còn muốn cầm ba cây đinh sắt gỉ, hơn nữa còn muốn giấu kín chuyện này.
Ở trên đất không hề thiếu đinh sắt, hẳn là do người dân trong thôn thường dọn dẹp tu sửa căn công xã cũ để lại. Nó chỉ là một thứ rất bình thường, xung quanh cũng không thiếu những thứ khác, vì sao kẻ điên nhất quyết muốn giấu đi ba cây đinh sắt gỉ này chứ?
Chắc là hắn muốn để lại manh mối gì đó, mà ba cây đinh sát này có liên quan đến người đã giết hắn. Nhưng manh mối này đúng là quá trừu tượng, tôi hoàn toàn không nghĩ ra được là ai cả.
Nhà thầu cũng bắt đầu suy đoán, phân tích: "Lý đạo trưởng, có khi nào kẻ điên này muốn nói cho chúng ta biết là công nhân giết hắn không. Bởi vì công nhân xây dựng thường xuyên phải làm việc với đinh sắt. Ngoài ra thì tôi chẳng thể nghĩ đến ai thường làm việc với đinh sắt nữa cả."
Nhà thầu vừa nói vậy, trái lại đã nhắc nhở tôi. Người bình thường rất ít khi sử dụng đến đinh, chỉ thỉnh thoảng dùng nó để đóng đồ thôi. Cũng chỉ có công nhân xây dựng, ở trên công trường mới thường cầm theo thứ này.
Tôi còn đang suy nghĩ, nhà thầu lại tiếp tục phân tích: "Tôi dẫn khá nhiều công nhân đến, vì để dễ phân công công việc, tôi còn cố ý chia ra thành tổ, hình thành những phần công việc thống nhất. Những công nhân đã chết đều là công nhân ở tổ Một. Bọn họ phụ trách đào thông đường, sau đó những công nhân khác mới tiến vào. Mà kẻ điên này cầm ba cây đinh sắt trong tay, có khi nào hắn nói đến người ở tổ Ba không?"
Bây giờ tôi cũng chẳng nghĩ ra được điều gì nên hỏi anh ta: "Vậy công nhân ở tổ Ba sao rồi?"
Nhà thầu hơi nhíu mày, đáp: "Vừa mới bắt đầu khởi công, chỉ có công nhân của hai tổ đầu tiến vào công trường. Bởi vì sau khi xảy ra chuyện này, tôi đã bảo những công nhân ở tổ sau đi về trước. Đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện ở đây mới thông báo bọn họ đến. Nhưng có một số công nhân vì nhà xa, hơn nữa là một người dẫn theo một người tiến vào công trường nên quả thật vẫn chưa về nhà mà ở lại quán trọ của thị trấn. Chi tiêu của bọn họ đều do tôi trả, hình như có khoảng mười hai người!"
Nếu thật sự giống như phân tích của nhà thầu, vậy chứng tỏ người kia rất có thể đã lẫn vào trong đội ngũ công nhân, nhân cơ hội đó để ra tay. Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, hắn chắc chắn vẫn chưa rời đi. Nói cách khác, rất có thể hắn đang ở trong quán trọ trên thị trấn!
Nhưng điều tôi lo lắng là nếu nhà thầu suy đoán sai, chúng tôi sẽ phải đi nhiều đường vòng hơn. Lúc tôi đang nghĩ nên chọn thế nào, Dương lão tam đã chạy về đến nơi.
Vừa nhìn thấy anh ta trở về, tôi vội vàng hỏi: "Lão tam, có manh mối gì không?"
"Có." Dương lão tam cười bảo: "Anh Cửu, lúc nãy tôi chạy dọc theo vết máu, chạy đến cửa một nhà thì vết máu kia mới biến mất!"
"Ồ?" Dương lão tam vừa cất tiếng, tôi lập tức cảnh giác hỏi: "Anh có rút dây động rừng không?"
"Không hề, tôi nhớ kỹ căn nhà đó xong thì chạy về ngay!" Dương lão tam khẳng định.
"Tốt!" Tôi cười cười, nói: "Nếu đúng vậy thật thì lần này hắn không thoát được rồi!"
Tôi đã quyết định chờ đến khi trời sáng sẽ đi tìm chủ nhà kia. Nhưng trước đó chúng tôi phải về xử lý những cái xác trong công trường trước đã.
Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng tôi lại trở về công trường. Dương lão tứ và Dương lão thất đang trông coi những cái xác này, hai người cũng đang ngồi trong trận Thất Tinh Tỏa Thi.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi trở lại, hai người lập tức đứng lên chào đón. Tôi nhìn bọn họ, bắt đầu phân công: "Mọi người chất những cái xác này lên nhau, thiêu hết đi."
"Vâng."
Dương lão thất và Dương lão tứ phụ trách chất những cái xác lên nhau, còn Dương lão tam và nhà thầu thì đi tìm gỗ. Sau khi dùng gỗ đỡ xác của những công nhân này lên, trời đã bắt đầu sáng.
Tôi bảo nhà thầu đốt lửa thiêu xác, dù sao đây đều là người anh ta dẫn đến. Nhà thầu cũng hiểu chuyện, sau khi đốt đuốc thì châm lửa vào gỗ. Trên gỗ có giội xăng, vừa bắt lửa liền cháy bùng lên.
Trong nháy mắt, chồng gỗ này đã bị lửa lớn rừng rực vây quanh. Cùng với âm thanh lách tách và mùi gay mũi, khoảng chừng nửa tiếng sau mới thiêu xong những cái xác này.
Bấy giờ trời đã sáng hẳn, trận lửa lớn này khiến cho khá nhiều người dân đến đây. Tôi nhìn xương trắng trong đám tro tàn, quay qua nhìn nhà thầu nói: "Đi thôi, nhặt hài cốt của bọn họ lên, tuyệt đối đừng lấy sai. Đợi sau khi xử lý xong chuyện này, anh hãy đưa hài cốt của họ về quê hương!"
Tuy rằng hơi nhát gan, thế nhưng gặp phải chuyện như vậy, nhà thầu này vẫn không lùi bước, thành tâm cầm xương của bọn họ lên. Lúc thiêu xác, anh em Dương lão tam đã xếp tất cả xác chết thành một loạt, còn đặt một tấm bảng viết tên ngay chỗ của mỗi cái xác.
Làm như vậy là để tránh nhầm lẫn thân phận của họ. Lúc nhà thầu còn đang dọn xương của công nhân, người trong thôn cũng đã chạy tới. Họ đều không quen chúng tôi.
Người dẫn đầu lại là hai cảnh sát, một nam một nữ, trông rất trẻ. Ở bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên này mặc một cái áo sơ mi trắng đã ố vàng, trên túi áo ngay ngực có gài một cây bút máy.
Nhìn cách ăn mặc của ông ấy thì có vẻ là cán bộ của thôn này.
"Các người đúng là to gan, dám giấu chúng tôi thiêu xác! Không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao? Tôi bảo anh hãy bảo vệ hiện trường, tôi đã thông báo cho cấp trên, họ sẽ xuống đây ngay. Các người phá hủy hiện trường phạm tội, đây là đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ!" Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cảnh sát nam trẻ tuổi đã hung dữ quát lên.
Lúc nói chuyện, anh ta còn chỉ tay vào mặt chúng tôi, hoàn toàn không biết tôn trọng người khác!
Thấy tôi bị nhắm vào, Dương lão tam muốn đứng ra đáp trả. Tôi mau chóng kéo anh ta lại, nhỏ giọng nói: "Đừng gây chuyện, lát nữa nghe lệnh tôi làm việc là được!"
"Dám cản trở cảnh sát thi hành công vụ, tôi phải bắt nhốt các người vài ngày, để các người vào đó học ít luật pháp mới được!" Tôi không ngờ cảnh sát nam này lại càng lúc càng ghê gớm hơn.
Tôi còn chưa lên tiếng, nhà thầu lập tức xông lên trước, dàn xếp: "Cảnh sát, đây là Lý đạo trưởng mà tôi mời đến, cậu ấy làm vậy cũng là để giải quyết chuyện này. Những cái xác này rất kỳ quái, nên Lý đạo trưởng mới bảo tôi thiêu đi."
Mà dường như cảnh sát nam này không vừa mắt chúng tôi lắm, khịt mũi khinh thường, hừ lạnh một tiếng, còn muốn nói gì đó nữa. Lúc này tôi vội cướp lời: "Tôi biết đây là chức trách của hai vị cảnh sát, nhưng có một số việc hai người không thể giải quyết được. Cho dù là người của bộ phận đặc biệt cũng sẽ tán thành cách làm của tôi!"
"Bộ phận đặc biệt? Đây là bộ phận gì?" Hiển nhiên cảnh sát nam này không biết đến bộ phận đặc biệt. Sau khi lầm bầm lầu bầu lặp lại một câu, anh ta cho rằng tôi đang lừa mình nên lập tức nổi giận: "Đừng hòng dùng những thứ này lừa gạt tôi. Tôi là cảnh sát, tôi nói chuyện bằng chứng cứ. Bốn người các anh đi theo tôi!"
Nói xong, cảnh sát nam này lấy còng tay ra, sự nhẫn nại của tôi cũng đã đến cực hạn. Trước đó tôi còn định dùng bộ phận đặc biệt để áp chế anh ta, giảm thiểu phiền phức không cần thiết. Thế nhưng không ngờ rằng anh ta lại không biết đến bộ phận đặc biệt, xem ra tôi chỉ có thể phản kháng trước, sau đó mới liên hệ người của bộ phận đặc biệt.
"Tốt nhất anh đừng làm như vậy, nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!" Thấy anh ta đi về phía mình, tôi lạnh lùng nhắc nhở.
"Dọa tôi? Hôm nay tôi sẽ cho anh xem kết cục của kẻ gian dối ra sao." Cảnh sát nam trẻ tuổi này rất nóng tính, ỷ vào bộ đồng phục trên người mà khinh thường tất cả chúng tôi.
"Chờ chút!" Mà đúng lúc này, cảnh sát nữ nãy giờ chưa lên tiếng chợt gọi anh ta lại, tiếp đó đi đến trước mặt tôi, nhỏ giọng hỏi: "Anh biết bộ phận đặc biệt thật à?"
"Ừ." Tôi gật đầu, cười đáp: "Không chỉ biết mà còn rất quen thuộc! Nếu cô không tin thì có thể gọi điện thoại cho cấp trên của mình là biết ngay thôi."
Tuổi của cảnh sát nữ này gần bằng tôi, bề ngoài trông rất dễ thương, khi cười lên còn có một cặp lúm đồng tiền rất sâu. Sau khi tôi nói vậy, cô ấy bắt đầu chớp đôi mắt to của mình.
Thật ra tôi biết rõ, kể cả là người của sở cảnh sát tỉnh cũng không thể liên hệ với bộ phận đặc biệt. Cảnh sát bình thường lại càng không biết đến sự tồn tại của bộ phận đặc biệt. Bọn họ chỉ thuộc về quốc gia, không chịu sự quản lý của bất kỳ ban ngành nào, đây mới là quyền lực lớn nhất của bọn họ.
Chỉ là tôi không ngờ rằng cảnh sát nữ này lại biết đến sự tồn tại của bộ phận đặc biệt!
Cảnh sát nữ không đáp. Sau khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc, cô ấy mới nở nụ cười bảo: "Anh có thể đến nhà bí thư chi bộ thôn với tôi một chuyến không? Chúng tôi không có năng lực xử lý vụ án này, nếu anh thật sự có bản lĩnh thì tôi hy vọng anh có thể trợ giúp chúng tôi!"
"Được, cảnh sát và nhân dân hợp tác, đây là nghĩa vụ của chúng tôi!" Tôi không từ chối, bởi vì tôi còn muốn hỏi thăm chuyện trong thôn, đúng lúc cũng muốn tìm bí thư chi bộ thôn.
Thấy đồng nghiệp của mình chủ động mời chúng tôi, cảnh sát nam liền cảm thấy bất mãn, nói: "Cảnh sát Trình, cô đang định làm gì vậy? Cảnh sát chúng ta phá án có khi nào cần phải nhờ đến những người này đâu?"
Anh ta nhấn mạnh câu sau, cố tình nói cho chúng tôi nghe. Tôi không để ý đến anh ta, trái lại cảnh sát Trình còn lườm anh ta một cái, hung dữ đáp: "Câm miệng, anh xử lý tốt chuyện ở đây cho tôi. Tôi dẫn bọn họ đến nhà bí thư chi bộ để thảo luận vụ án này trước!"
Tôi không ngờ cảnh sát Trình lại là người nóng nảy như vậy, hình như chức vị của cô ấy còn cao hơn, khiến cảnh sát nam tức mà không dám cãi lại.
Sau đó, cảnh sát Trình dẫn chúng tôi đến nhà bí thư chi bộ thôn. Nhà của bí thư chi bộ thôn vừa hay ở ngay cổng thôn. Còn chưa vào cửa, Dương lão tam bỗng nhiên kéo tôi lại, nhỏ giọng nói với vẻ mặt cảnh giác: "Anh Cửu, vết máu tối hôm qua... biến mất ngay trước cửa nhà bí thư chi bộ thôn!"

Bình Luận

0 Thảo luận