Mọi chuyện xảy ra quá đường đột, chỉ trong một tích tắc mà thôi! Lúc đầu khi chùm sáng biến mất, hầu hết mọi người đều không kịp phản ứng. Tới khi nghe thấy tiếng chuông U Minh đột nhiên vang lên, tất cả mới hoàn hồn!
"Anh Cửu, là chuông U Minh!" Vương Kỳ Bằng hét lên đầu tiên, tôi gật đầu, ngay lập tức nhìn sang Lâm Tiêu và Mạnh Doanh: "Lâm đại ca, Mạnh đại ca, hai người ở lại trông coi Thiên Hà. Những người khác, lập tức cùng tôi quay lại tháp cổ! Để tôi xem xem, là kẻ nào đã gõ chuông U Minh!"
Dứt lời, tôi dẫn đầu chạy về phía tháp cổ, một nửa số đệ tử đi theo sau, nửa còn lại thì cùng với nhóm Lâm Tiêu canh giữ Thiên Hà. Khoảng cách từ Thiên Hà tới tháp cổ rất gần, chỉ cách có một cái sân sau mà thôi.
Khi tôi xuất hiện ở sân sau, vừa đúng lúc trông thấy đệ tử canh gác hoảng loạn chạy tới, suýt chút nữa thì đâm sầm vào tôi! Đệ tử kia không kịp dừng lại, là tôi dùng tay đỡ lấy chân cậu ta, mới giúp cậu ta đứng vững lại được.
"Anh Cửu, chuông U Minh bị người ta gõ mất rồi!" Cậu đệ tử kia nuốt khan, căng thẳng nói.
"Tôi biết rồi! Cậu đừng vội, nói từ từ thôi, là kẻ nào đã gõ chuông U Minh?" Tôi gật đầu ra hiệu cho cậu ta không cần căng thẳng. Cậu đệ tử kia mới vâng một tiếng, nhưng sắc mặt lại như đưa đám, trông rất khó coi, cậu ta nghiến răng đáp: "Anh Cửu, chúng tôi cũng không biết là kẻ nào gõ chuông! Tôi cùng với ba anh em khác phụ trách canh giữ cửa chính của tháp cổ, không thấy ai vào trong cả, thế mà đột nhiên chuông U Minh lại bị kẻ nào đó gõ vang! Nhưng khi chúng tôi quay vào kiểm tra thì không thấy một bóng người, cứ như là ma gõ vậy! Đều tại chúng tôi, là do chúng tôi không theo dõi sát sao tình hình của chuông U Minh mọi lúc!"
Trong lúc cậu đệ tử kia đang trình bày, tôi nhìn về phía chuông U Minh. Tiếng chuông đang dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, nhưng chuông vẫn còn khẽ đung đưa. Nói cách khác, chắc chắn kẻ gõ chuông U Minh đang ở gần đây!
Tôi thấy cậu đệ tử kia đang tự trách bản thân, bèn lên tiếng an ủi: "Chuyện này không liên quan đến các cậu, mọi người đã làm rất tốt rồi. Xảy ra tình huống như thế này, chắc chắn là có kẻ giả thần giả quỷ! Cậu về trước đi, tiếp tục canh gác, có chuyện gì lập tức thông báo cho tôi!"
"Vâng, anh Cửu!" Cậu đệ tử trả lời rồi quay người, trở lại vị trí của mình. Cùng lúc cậu ta đi khỏi, tôi cũng vội vàng chạy lên tầng ba của tháp cổ!
Tôi đưa tay vuốt ve chuông U Minh, nó vẫn còn rung động khe khẽ. Sau khi dùng tay cố định lại chuông U Minh, tiếng rung "ù ù" mới dần biến mất.
A Cẩu cẩn thận kiểm tra lại tình trạng của chuông U Minh, nhất là chỗ chuông bị gõ vào và chỗ bị chùy chuông va đập. A Cẩu kiểm tra cực kỳ kỹ lưỡng, đầu tiên là dùng tay sờ, sau đó mới dùng mũi ngửi.
Tôi thấy sau khi dùng mũi ngửi vài lần, chân mày anh ta lập tức nhíu lại, dường như phát hiện ra manh mối gì đó! Còn chưa kịp cất tiếng hỏi, A Cẩu đã chau mày nhìn tôi, hé miệng khẽ nhả ra một chữ: "Người!"
A Cẩu nói rất nhỏ, ở dưới tầng hai chắc chắn không nghe thấy. Mà vừa nói, A Cẩu vừa đánh mắt lướt qua mấy người canh gác lối ra vào tháp cổ.
Tôi và anh ta có cùng suy nghĩ, lại cộng thêm tối qua Trình Tùng đã nói với chúng tôi, trong nhóm người của ông ấy có kẻ phản bội! Nếu tôi đoán không nhầm, nhất định đó là kẻ lén lút gõ chuông U Minh, có lẽ mục đích là để thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Nếu như vậy, lẽ nào kẻ đó lén lút gõ chuông là vì Thiên Hà xuất hiện hiện tượng lạ?
Thấy tôi không nói gì, Dương lão tam mới nhỏ giọng hỏi: "Anh Cửu, anh nói xem kẻ nào mà có bản lĩnh như vậy? Có thể tránh được tầm mắt của lính canh để gõ chuông U Minh, hơn nữa trong thời gian ngắn lại còn an toàn trốn thoát?"
Tôi cười đáp: "Lão tam, kẻ có cơ hội đánh chuông U Minh chắc chắn là người bên cạnh chúng ta!"
Tôi nói vậy Dương lão tam hiểu ra ngay, vẻ mặt kinh ngạc, thì thầm hỏi lại: "Anh Cửu, vậy giờ phải làm thế nào?"
Tôi không trả lời ngay mà ngừng lại vài giây rồi mới cười đáp: "Lão tam, đừng vội! Chờ tới đêm nay, tôi sẽ diễn cho anh xem một vở thật đặc sắc, tôi sẽ khiến chúng chủ động bước ra!"
Tôi không nói rõ cụ thể kế hoạch thế nào, bọn họ cũng không hỏi nhiều. Họ đều là anh em vào sinh ra tử với tôi, đương nhiên hiểu tính tôi. Tôi không nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không thăm dò, mà chỉ âm thầm lặng lẽ phối hợp!
Sau khi kiểm tra tình hình tầng ba ngôi tháp cổ xong, tôi giả vờ bảo A Cẩu dẫn người đi điều tra khu vực lân cận, nhưng đừng đi quá xa khỏi tháp cổ! Thực ra, tôi biết thừa bọn họ sẽ không tìm thấy gì cả, chỉ là muốn tách bọn họ ra mà thôi.
Sau khi phân công hết đám đệ tử, tôi quay lại chỗ Thiên Hà. Mạnh Doanh và Lâm Tiêu vẫn đang cùng những đệ tử còn lại canh giữ Thiên Hà, tôi bảo Mạnh Doanh dẫn những đệ tử khác đi điều tra, cố ý giữ một mình Lâm Tiêu ở lại!
Trong lòng Lâm Tiêu hiểu ngay, vừa thấy tôi chỉ giữ lại một mình mình, ông ấy vội vàng hỏi: "Sơ Cửu, có phải đã phát hiện được gì rồi không?"
"Hiện tại tôi cũng chưa chắc chắn!" Tôi lắc đầu đáp: "Vừa rồi có người gõ chuông U Minh, nhất định là cố ý muốn dụ tôi rời đi. Nói cách khác, có người sợ chúng ta biết được bí mật của hiện tượng trời giáng kỳ lạ này!"
Lâm Tiêu nghe xong, lại nhướn mày tò mò hỏi tôi một câu: "Sơ Cửu, cậu nghĩ thế nào về bốn câu xuất hiện trên vách đá? Tôi cứ cảm thấy bốn câu này ẩn chứa bí mật gì đó, dường như có liên quan đến chuyện Thiên Hà nhược thủy này!"
Tôi nhớ rất rõ bốn câu trên vách đá, Mạnh Doanh vừa nhắc đến chuyện này, tôi lập tức thuật lại bốn câu kia một lần nữa: "Nhược thủy xuất Giao Trì, thủy để tụ âm tà! Minh chung trấn tâm ma, vô ma phương khả độ!"
Sau khi nhẩm lại, tôi nói tiếp: "Lâm đại ca, hình như bốn câu này nói về Thiên Hà nhược thủy. Anh xem câu đầu tiên, 'nhược thủy xuất Giao Trì', vừa hay trước đó Trình Tùng từng nói, trên núi Côn Lôn có Giao Trì. Mà Thiên Hà nhược thủy này hẳn là xuất phát từ Giao Trì. Còn câu 'thủy để tụ âm tà', Trình Tùng cũng đã nói, dưới đáy Thiên Hà giam giữ một thứ chí âm chí tà, có thể nói đó chính là thứ ác niệm dễ dàng sinh ra Ma vương nhất! Tiếp đến câu thứ ba 'minh chung trấn tâm ma', tôi đoán rằng ở đây ám chỉ chuông U Minh sẽ trấn áp được thứ tà vật dưới đáy sông. Nhưng còn câu cuối cùng 'vô ma phương khả độ', tôi lại không dám kết luận bừa bãi!"
Thật ra, nghĩa trên mặt chữ của bốn câu này rất dễ lý giải, 'vô ma phương khả độ' có thể giải thích thành chỉ cần trong tâm không có ma thì có thể vượt qua Thiên Hà nhược thủy! Nhưng nghĩ kỹ hơn lại cảm thấy cách giải thích này có vẻ quá đơn giản, thế nên tôi mới không dám nói bừa!
Lâm Tiêu nghe tôi phân tích xong gật đầu tán thành, sau đó mới nói ra suy nghĩ của mình: "Sơ Cửu, thực sự ba câu đầu rất dễ lý giải. nhưng câu cuối cùng tôi lại không chắc chắn. Dù sao chúng ta cũng không biết nhiều về Thiên Hà, chuyện này vẫn nên tìm Trình Tùng hỏi xem! Hay là bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy!"
Lâm Tiêu không phải người bộp chộp, nhưng thuộc kiểu nói làm là làm, vừa dứt lời đã định lập tức đi tìm Trình Tùng luôn. Tôi thấy thế bèn ngăn ông ấy lại: "Lâm đại ca, đừng đi tìm ông ấy vội! Giờ tôi đang có một kế hoạch, muốn lợi dụng chuyện này để tìm ra nội gián trong hàng ngũ của chúng ta!"
Lâm Tiêu nghe tôi nói vậy mới thôi không đi tìm Trình Tùng nữa, tiếp đó ông ấy lại hỏi: "Sơ Cửu, vậy chúng tôi cần phối hợp với cậu thế nào?"
Tôi mỉm cười đáp: "Lâm đại ca, đúng là tôi có nhiệm vụ giao cho anh thật đây! Một lúc nữa khi đêm xuống, anh hãy tập trung tất cả mọi người tại tầng hai ở tháp cổ, chủ yếu là nói với bọn họ, chúng ta sẽ phá giải câu đố về dị tượng trời giáng! Đêm nay chúng ta không gác đêm, chỉ cần bắt nội gián! Bất kể là gác đêm hay tuần tra, tất cả đều gọi về hết, không được thiếu bất kỳ ai!"
Không phải nói chứ, dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ kích động, kể cả một người bình tĩnh như Lâm Tiêu cũng không ngoại lệ. Ông ấy gật đầu ừ một tiếng, lộ rõ vẻ hăm hở, trông rất mong đợi và khẩn trương!
Đã bàn bạc xong xuôi, bây giờ chúng tôi chỉ cần chờ màn đêm buông xuống nữa thôi!
Lâm Tiêu đi thông báo cho từng đệ tử, vừa đến đêm, ông ấy đã dẫn theo tất cả mọi người đi lên tầng hai của tháp cổ!
Tôi lên tiếng xoa dịu, mở lời đầu tiên: "Sáng nay chúng ta đều đã nhìn thấy kỳ quan Thiên Hà xuất hiện, đặc biệt là bốn câu nói kia, rất có thể đó là lời tiên đoán của thần! Nói cách khác, có thể bên trong đó ẩn chứa cách thức vượt qua Thiên Hà! Các vị ngồi đây đều đã nhìn thấy bốn câu nói đó, tôi hy vọng mọi người nhiệt tình phát biểu, bày tỏ suy nghĩ của mình, chúng ta cùng nhau phá giải câu đố này!"
Tôi vừa dứt lời, bên phía đội ngũ của Trình Tùng đã có người lên tiếng: "Bốn câu đó cũng dễ lý giải thôi, nội dung ba câu đầu trước đây Trình sư huynh đã giải thích cho chúng ta nghe rồi, nên không cần phải lãng phí thời gian nữa! Còn về câu thứ tư 'vô ma phương khả độ', tôi nghĩ rằng nó ám chỉ người có tấm lòng thuần khiết mới có thể vượt qua Thiên Hà! Dù gì, nhược thủy trong lòng Thiên Hà cũng đang trấn áp một thứ ác niệm chí âm chí tà! Tức nước vỡ bờ, chính tà tương khắc! Chắc là chỉ có người tâm không mang tạp niệm mới có khả năng vượt được Thiên Hà như đi trên đất bằng!"
Tôi không ngờ người đầu tiên lên tiếng lại là sư đệ của Trình Tùng! Hơn nữa, người này cũng nói đúng trọng điểm, đưa ra cách giải thích hợp lý nhất! Rất nhiều đệ tử không nghĩ tới điểm này, nghe xong đều gật đầu tán thành quan điểm của anh ta!
"Nếu nói vậy thì, coi như chúng ta đã giải thích được hàm ý trong bốn câu nói đó, nhưng vẫn không có cách nào để vượt qua sông!" Đúng lúc mọi người đang bàn luận, Trình Tùng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh lướt qua một lượt, rồi lạnh lùng nói: "Muốn tìm một người có tấm lòng thuần khiết không mang tạp niệm, cho dù là người tu đạo, hay đệ tử Phật môn chưa tu thành chính quả, e rằng cũng không thể tìm ra! Dám hỏi mọi người ngồi đây, ai mà không có thất tình lục dục? Ai có thể bảo đảm rằng sâu thẳm trong lòng không hề có một chút chấp niệm và lòng tham nào?"
Trình Tùng hỏi đến đây thì ngừng lại, những lời ông ấy nói khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng! Trình Tùng nói rất thực tế, không hề sai.
Cho dù chúng tôi là người tu đạo, nhưng trong lòng vẫn sẽ tồn tại thất tình lục dục! Kẻ có thể thật sự trở thành con người không có lòng tạp niệm, e rằng chỉ có tăng nhân ngộ đạo thành Phật mà thôi!
Nhưng nói thì nói thế, Trình Tùng vẫn bỏ sót mất một điểm quan trọng! Thứ bị bỏ quên đó chính là cách để vượt qua Thiên Hà! Trước đó tôi cũng không nghĩ ra, cho tới lúc chiều đột nhiên bừng hiểu ra một bí mật ẩn chứa trong đó!
Bởi vì đáp án... nằm trong chính bốn câu nói kia!
Tôi đang định tiếp tục để mọi người phát biểu cách phá giải, thì lúc này Lâm Tiêu chợt đi tới bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: "Sơ Cửu, số người không chuẩn, nhiều hơn hai người!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận