Hoàn cảnh hiện tại của tôi không khác với đi trên dây cáp lắm. Nhưng may mắn là dưới chân có hai nhánh dây leo, hơn nữa chúng còn rất bền chắc. Nói một cách tương đối thì yêu cầu giữ thăng bằng của cơ thể giảm đi khá nhiều.
Tôi đi rất cẩn thận, cứ sợ không chú ý sẽ ngã xuống. Mặc dù có dây dưới chân, nhưng tôi vẫn không dám mạo hiểm. Đi được một đoạn chừng mười mét, tôi đã hoàn toàn tiến vào trong mây mù mờ mịt!
Đến khi quay đầu nhìn lên thì không còn thấy rõ A Cẩu đứng trên cửa Vãng Sanh nữa. Tầm nhìn xung quanh rất kém, tôi chỉ thấy được mỗi nhánh dây leo ở dưới chân. Dựa theo phán đoán lúc trước, ít nhất độ dài con đường trời này cũng phải hơn trăm mét. Nói cách khác, bây giờ tôi chưa đi được một nửa.
Càng đến trung tâm, tôi càng cảm thấy gió thổi càng mạnh, không chỉ có gió lùa từ hai bên, mà còn có gió thổi ngược từ dưới vực lên.
Gió lạnh tát vào mặt như dao cắt vào da. Song lúc này, tôi không còn tâm tư đâu mà để ý đến mấy việc đó nữa, chỉ cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể thăng bằng. Bởi vì theo tôi cảm nhận thì từ khi đến gần điểm chính giữa, dây leo đã bắt đầu lắc lư.
Mỗi lần bước một bước, dây leo dưới chân đều phát ra tiếng 'ọp ẹp, ọp ẹp' tựa như có thể đứt phựt bất cứ lúc nào. Hơn nữa, cơn gió rét kia ngày càng mãnh liệt, dây leo cũng đung đưa ngày một rõ ràng. Chỉ cần lơ là một chút thì rất dễ mất trọng tâm, ngã xuống!
Tôi thả chậm bước chân, thầm hít sâu mấy hơi, tiếp tục di chuyển thận trọng đến phía đối diện, còn không dám thở mạnh.
Nhưng khi tôi sắp đến vị trí chính giữa, dây leo dao động với biên độ cực lớn, gió rét cũng thổi mạnh hơn nhiều, sắp đứng không vững nữa rồi.
"Không được! Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn không thể đi qua, phải chạy thôi!" Tôi thầm hạ quyết tâm, đồng thời vận sức, tim đập thình thịch chạy ào về phía trước.
Vừa chạy được khoảng năm, sáu mét, tôi bỗng trượt chân bước hụt, cơ thể thuận thế ngã nhào xuống dưới. Thấy sắp rơi đến nơi, tôi không thèm đoái hoài đến việc dây leo có thể chịu đựng sức nặng của mình khi ngã xuống hay không nữa, lập tức đu trên hai sợi dây.
Cơ thể bảy mươi cân bổ nhào xuống, sau khi nằm ổn định, hai tay đồng thời bắt lấy dây leo. Hai nhánh dây bị tôi đè chùng xuống, bỗng phát ra tiếng 'xoạt, xoạt' căng cứng, cảm giác như sắp đứt tới nơi.
Trong tích tắc ấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi không dám nhìn xuống dưới nên đành nhắm mắt lại. Lão quỷ và A Cẩu giữ đầu dây còn lại cũng cảm nhận được tôi xảy ra chuyện, lập tức hét to về phía tôi: "Sơ Cửu, cậu không sao chứ?"
Tôi đợi cho dây leo ổn định, không rung lắc nữa mới đáp lại: "Đừng lo, tôi không sao!"
May mắn là khoảng cách giữa hai dây leo không rộng, chỉ cách nhau khoảng tám mươi centimet, vừa hay đủ để cơ thể tôi nằm ngang trên đó. Chứ nếu như rộng gấp đôi thì rơi xuống là cái chắc!
Lúc này tôi cũng nhận ra, trên đoạn dây này có mối nối hai nhánh dây leo với nhau. Nói cách khác, có lẽ bây giờ tôi đã đến vị trí chính giữa của đường trời.
Hiện tại, tôi không dám đứng lên, bởi vì càng đến giữa, độ rung càng rõ ràng. Tôi chọn nằm trên hai sợi dây, từ từ bò qua phía đối diện.
Tôi nằm trên dây leo nên trọng tâm đã thấp xuống, gió rét điên cuồng kia cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi nữa! Tôi dần tăng tốc độ, từ từ bò sang bờ bên kia.
Bò được chừng mười phút, cuối cùng mây mù xung quanh cũng tan biến. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa hay thấy được nơi cách mình chừng mười mét chính là ngọn Cô Sơn cao vút trong mây, cũng chính là đỉnh núi chính của dãy Thái Bạch!
Ngọn Cô Sơn này cao gần ba nghìn mét so với mực nước biển. Song điều kỳ lạ là trên đỉnh núi không hề có tuyết. Lúc này, bầu trời xám xịt, nhưng lại có ánh mặt trời thấp thoáng chiếu xuống qua kẽ hở.
Lúc ánh sáng chiếu lên đỉnh Cô Sơn, tôi còn lờ mờ trông thấy hào quang ngũ sắc rực rỡ phía trên, khá giống với màu của mây lành ngũ sắc mà tôi từng thấy trước đó!
Tôi khựng lại chốc lát ngắn ngủi, rồi lập tức hoàn hồn, tăng tốc phóng qua. Đến khi leo tới điểm cuối của sợi dây leo, tôi mới nhận ra đầu kia của nó nối đến vị trí gần đỉnh núi.
Mà bên vách đá cũng mọc hai bụi hoa Vãng Sanh. Dây leo mọc ra từ hai lùm hoa Vãng Sanh này lại vừa hay liên kết với dây leo ở cửa Vãng Sanh, hình thành lối đi độc nhất bằng dây leo!
Phía trên vách đá đối diện còn tạc một cầu thang đá đựa núi. Hướng của cầu thang này lại vừa hay dẫn đến đỉnh Cô Sơn.
Song điều kỳ lạ là phía trên chiếc thang không có bất kỳ dấu vết nào của tuyết. Cây cỏ mọc ở rìa vách núi xung quanh còn xanh um, tươi tốt như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết giá rét của trời đông.
Mà phía dưới cầu thang thì lại bị bao phủ bởi một màu trắng bạc, gần như mọi thứ đều bị tuyết phủ kín. Cứ như bắt đầu từ vị trí thang đá, khu vực này đã được chia ra làm hai mùa xuân - đông!
Hiện tượng này rõ ràng là phi tự nhiên. Đỉnh Cô Sơn có độ cao cao nhất so với mực nước biển, thế nhưng lại không hề có tuyết. Thế thì trên đỉnh núi này ắt phải có nhiều điều bí ẩn!
Tôi buộc dây thừng vào hai cây gỗ ở bên vách núi, thử kéo mạnh mấy lần. Sau khi xác định đã buộc chắc, tôi mới kéo dây thừng theo hướng ngược lại, ra hiệu họ có thể đi qua.
Tiếp theo, tôi leo lên bậc thang đá. Cũng may tôi lớn lên ở vùng Tây Nam, nên không hề có phản ứng say độ cao. Cho đến khi leo hết bậc thang, tôi mới hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt!
Đỉnh núi Cô Sơn này bằng phẳng, rộng tầm năm, sáu mươi mét vuông. Xung quanh đỉnh núi có năm cột đá tự nhiên cao chọc trời, cột thấp nhất cũng phải đến năm mét.
Nếu chỉ nhìn qua, người ta sẽ có ảo giác như đây là núi Ngũ Chỉ. Còn trên mặt đất phủ đầy những lùm hoa Vãng Sanh mọc um tùm. Ban đầu tôi còn không nhìn ra, mãi sau mới thấy rõ.
Những lùm Vãng Sanh này mọc thành một vòng tròn gần giống như hình bát quái. Mà đường âm dương ở giữa vừa hay chính là một đường mòn rất nhỏ.
Chỗ thần kỳ nhất chính là chấm âm dương hai bên đường âm dương, chính là hai đóa Vãng Sanh cỡ lớn. Chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ thấy rất thật. Song khi tôi tiến lại gần quan sát thì mới phát hiện đấy không phải hoa Vãng Sanh thật, mà là do đá được điêu khắc thành!
Hoa Vãng Sanh được chạm khắc trên tảng đá này giống hệt ghế ngồi của Quan Âm Bồ Tát, đài sen Quan Âm! Năm chiếc lá xếp liền quanh trung tâm, chừa ra chỗ trống ở giữa vừa đủ để một người khoanh chân ngồi!
Càng kỳ lạ hơn là màu sắc của năm chiếc lá không hề giống nhau, mà ứng với năm màu đỏ, vàng, xanh, trắng, đen của mây lành ngũ sắc!
Thấy hình ảnh này, tôi mới bừng hiểu ra. Mây lành ngũ sắc mà tôi và lão quỷ nhìn thấy lúc trước chính là hào quang phản chiếu do ánh mặt trời chiếu vào chấm âm dương ở nơi này!
Có lẽ năm đó Thái Ất Chân Nhân đã tĩnh tọa tu hành ở trên đây! Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ, chẳng lẽ nơi này chính là Thần mộ trong truyền thuyết?
Nhưng nếu là Thần mộ thật thì quả thực khác biệt hoàn toàn so với Thần mộ trong tưởng tượng của tôi! Đỉnh núi này lớn như thế, tuyệt đối không còn nơi nào khác có thể đặt mộ. Lẽ nào những gì A Cẩu đoán là đúng? Nơi này căn bản không có ngôi mộ nào! Hay nên nói rằng, Thần mộ thật sự chỉ là một truyền thuyết mà thôi? Căn bản không hề tồn tại!
Trong phút chốc, lòng tôi lạnh đi hơn nửa. Trăm cay ngàn đắng mới tìm được đến nơi, thật sự không muốn nhận được kết quả thế này!
Tôi không cam lòng, cũng không dám lơ là, chầm chậm đến gần chấm âm dương đặt hai đài sen Quan Âm kia. Cho tới khi đến nơi, cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Thế nhưng tôi lại bị chữ trên hai pho tượng thu hút! Năm chiếc lá, trên mỗi chiếc đều khắc một câu nói. Có điều chữ viết này khá cổ xưa, tôi không đọc được, chỉ có thể chờ xem A Cẩu có nhận ra được hay không.
Nhân lúc họ chưa đến, tôi lại kiểm tra xung quanh thêm lần nữa. Nhưng không phát hiện ra điều gì, tựa như ngoại trừ hoa Vãng Sanh và trận bát quái này ra thì không còn gì đặc biệt nữa!
Cảm nhận sâu sắc nhất của tôi chính là linh khí thiên địa ở nơi này rất dồi dào. Đặc biệt là trong lùm hoa Vãng Sanh, dường như nhiệt độ ở đó cũng cao hơn xung quanh khá nhiều. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến đỉnh núi này không có tuyết đọng!
Đợi tầm nửa tiếng, lão quỷ là người leo lên thang đá trước. Thấy quang cảnh trước mắt, ông ta cũng khiếp sợ đến sững sờ!
Phải đến mười giây sau, lão quỷ mới hoàn hồn. Ông ta lộ vẻ khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng thời lắc đầu lẩm nhẩm: "Đây là Thần mộ trong truyền thuyết đấy ư? Thần mộ mà chúng ta khổ sở kiếm tìm sao lại trông như thế này?"
Từ vẻ mặt của lão quỷ, tôi có thể nhận thấy ông ta hụt hẫng lắm! Hơn nữa, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là trong mắt ông ta còn có chút hốt hoảng.
Rõ ràng đó là biểu hiện của sự sợ hãi, mà tôi bắt được biểu hiện này của đối phương thì trong lòng cũng nảy ra nghi ngờ. Tại sao? Sao lão quỷ lại phản ứng mạnh như vậy?
Tiếp đó, Đông Tử cũng lên. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta cũng ngạc nhiên, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cười mắng: "Con mẹ nó, suýt mất cái mạng già, thế mà cuối cùng chỉ tìm được nơi rẻ rách như thế này! Thái Ất Chân Nhân này cũng nghèo quá đi, chẳng để lại bảo bối gì sất. Nhưng cũng may còn có nhiều hoa Vãng Sanh, nói không chừng có thể bán được kha khá tiền!"
Đông Tử nói xong thì A Cẩu cũng tới nơi. Anh ta tỏ ra rất bình thường, giống như đã biết trước là ở đây không có mộ, thế nên rất bình tĩnh!
Hy vọng cuối cùng của chúng tôi chỉ còn lại câu chữ khắc trên đá hoa Vãng Sanh ở nơi này thôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận