Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 797: Vạn vật đều có linh tính

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Không ngờ rằng Đoạt Phách lại có thể nhìn thấu đây là trận pháp phản lão hoàn đồng, hắn cười ngạo nghễ: "Đây là trận pháp phản lão hoàn đồng, giờ trận pháp đã khởi động, hai người bọn mi chắc chắn sẽ có một người bị già đi, tên còn lại sẽ kế thừa tuổi thọ của hắn! Ta không giết bọn mi thì bọn mi cũng sẽ chết mà thôi!"
"Đúng thế, đây chính là cấm thuật lợi hại nhất của vu sư Đại Mạc bọn ta!" Lạc cười phá lên: "Ha ha ha, ta đưa Sơ Cửu vào trong trận pháp chính là bởi vì muốn đưa tuổi thọ của mình cho cậu ấy, đến lúc đó, cậu ấy có thể giết được mi! Ta là vu sư Đại Mạc cuối cùng, ta muốn để cho người đời biết, vu sư Đại Mạc mãi mãi không suy vong, cho dù vu sư Đại Mạc cuối cùng có chết hết thì cấm thuật của vu sư Đại Mạc cũng sẽ được ghi lại trong sử sách Đạo môn mãi mãi!"
Tôi vừa nghe thấy ngữ điệu của Lạc là biết anh ta muốn hi sinh, bèn hốt hoảng ngăn cản: "Lạc đại ca, tôi không thể liên lụy anh được! Anh hãy sống tiếp, đưa Tử Long và những người khác sống sót ra ngoài!"
Nào ngờ, Lạc lại lắc đầu cười:""Sơ Cửu, tôi đã trúng vu độc, không sống nổi mấy ngày nữa. Hơn nữa, tôi có sống tiếp cũng vô dụng, chỉ có cậu sống tiếp mới có thể ngăn cản được họ. Cậu là hi vọng của Đạo môn và tam giới, nhất định phải mở rộng chính nghĩa cho Đạo môn, phong ấn ác quỷ, chém giết yêu tà. Nếu như tôi có thể gặp được cậu sớm hơn, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành huynh đệ tốt của nhau ấy chứ! Ha ha ha!"
Nghe thấy Lạc nói vậy, thâm tâm tôi bỗng khó chịu cực kì, muốn nói chuyện nhưng chỉ há miệng ra mà không nhả được chữ nào.
Lúc này Lý Tiêu Vũ đã đi đến gần, nhìn chúng tôi với vẻ mặt rất phức tạp, cô ta nhìn Lạc, nhưng cũng chẳng nói được gì. Lạc mỉm cười: "Chủ nhân, tôi chỉ có thể bảo vệ người đến đây thôi. Con đường sau này, người nhất định phải cố gắng đi tiếp. Nếu như có kiếp sau, tôi vẫn nguyện ở lại bên cạnh người, âm thầm bảo vệ người, sống chết không rời."
Lạc thích Lý Tiêu Vũ, tôi từ lâu đã nhận ra chuyện này. Thế nhưng cho dù đã đến thời điểm này, anh ta vẫn không hề nói ra. Chắc chắn Lý Tiêu Vũ biết tâm ý của Lạc, thế nhưng cô ta đã yêu Tử Long, nên chẳng thể nào chấp nhận được Lạc nữa.
Sau khi nghe những lời Lạc nói, Lý Tiêu Vũ chỉ cắn răng, gật đầu, hai dòng nước mắt lăn dài xuống gò má.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Tiêu Vũ rơi lệ, Lạc bỗng dưng nở một nụ cười gượng. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã trông thấy anh ta chợt vạch lớp áo trên lồng ngực ra, rồi dùng dao đâm thẳng vào hình xăm vật tổ trên lồng ngực mình.
Máu tươi vừa mới nhỏ giọt xuống đất, hoa văn hình mặt trời trên mặt đất bỗng chốc phả ra kim quang chói mắt. Tôi không ngăn cản kịp, còn Lạc thì lúc này đã nắm chặt lấy tay tôi, đồng thời, hình xăm vật tổ trên lồng ngực anh ta cũng phát ra ánh kim quang chói lòa, từ từ men theo cánh tay anh ta tiến vào trong cơ thể tôi.
Tôi muốn giằng tay ra mà không được, Lạc túm chặt quá, tôi không thể thoát được. Thế rồi sau đó có một luồng khí tức ấm áp từ từ tiến vào trong cơ thể tôi, thân thể vốn chẳng còn chút sức lực nào cũng từ từ hồi sức lại. Luồng khí tức ban nãy tiêu hao hết sạch cũng từ từ được bổ sung.
Chính thời điểm ấy, mái tóc đen của Lạc chợt chầm chậm ngả sang màu bạc trắng, trên khuôn mặt anh ta cũng dần dần xuất hiện nếp nhăn.
"Lạc đại ca!" Khoảnh khắc này, tôi thật sự không biết nói gì, chỉ có thể đau đớn hô tên của anh ta. Lạc khẽ mỉm cười với tôi, như thể ngay cả nói chuyện cũng là một việc cực kỳ mệt mỏi.
Không lâu sau, trời ngày một sáng, thoáng chốc đã có một tia nắng rọi lại từ mặt biển phía xa xa. Đoạt Phách có vẻ e ngại ánh sáng, nên vội vã nói với Diệp Chu Tinh: "Sức mạnh thủy triều sắp biến mất rồi, chúng ta lập tức đi tìm Linh tộc, tuyệt đối không thể làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân được. Mạng của Lý Sơ Cửu và những kẻ này, ta nhất định sẽ tự mình đến lấy!"
Dứt lời, Đoạt Phách bèn tức tốc chạy về hướng bờ biển. Diệp Chu Tinh đi theo phía sau hắn, nhìn dáng vẻ như muốn lên con thuyền nhỏ kia để đi tìm sào huyệt của Linh tộc.
Trận pháp phản lão hoàn đồng vẫn chưa biến mất, tôi không thể nào ngăn cản được họ. Nếu như họ chèo chiếc thuyền kia đi mất, Tử Long sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa,.
Lý Tiêu Vũ lúc này cũng không còn cách nào khác, đành hét lên về hướng bóng lưng của Diệp Chu Tinh: "Diệp Chu Tinh, nếu như cô thực sư yêu Tử Long thì không thể để cho anh ấy biến thành ác ma tội ác tày trời được! Cầu xin cô cứu lấy anh ấy, nếu như cô không cứu Tử Long, sẽ chẳng có ai có thể cứu được anh ấy nữa! Tôi tin tưởng ba anh em Tử Long, họ nhất định có thể đánh bại được Ma Vương! Bởi vì họ khác với những người khác, bởi vì từ nhỏ họ đã không phải là người sống cho bản thân mình! Cầu xin cô để lại một chiếc thuyền, dù cho cô muốn tôi chết tôi cũng không ngần ngại!"
Lý Tiêu Vũ hét lên đến mức ngữ khí đã chuyển thành thỏa hiệp, thậm chí là cầu xin Diệp Chu Tinh. Cô ta là một người con gái kiêu ngạo, nhưng cô ta có thể vì Tử Long mà buông bỏ tất cả lòng kiêu hãnh của mình.
Diệp Chu Tinh lúc này đã nhảy lên con thuyền nhỏ, cô ta quay đầu lại cười lạnh: "Tôi tự khắc biết cách bảo vệ Tử Long, tôi nhất định sẽ để anh ấy sống, dù cho anh ấy có biến thành con rối không ai dám nhận thì tôi cũng muốn giữ anh ấy ở bên cạnh! Lũ ngu xuẩn các người đều không biết tự lượng sức mình, sẽ chỉ hại chết người thân bạn bè của mình mà thôi! Nếu các người tiếp tục phản kháng, kết cục chắc chắn sẽ là chết không có chỗ chôn!"
Sau khi lạnh lùng buông lời, Diệp Chu Tinh cuối cùng vẫn cùng Đoạt Phách chèo thuyền lướt sóng đi mất, mãi cho đến khi bóng lưng họ càng ngày càng xa dần, cho đến khi chẳng còn trông thấy nữa.
Bọn họ vừa rời đi, Lý Tiêu Vũ đã ngồi bệt xuống dưới đất, vừa bật khóc vừa lắc đầu. Chúng tôi đều hiểu rằng, hai người kia đã lấy mất chiếc thuyền nhỏ đi là đồng nghĩa với việc cắt đứt hi vọng cuối cùng của chúng tôi.
Trời sáng dần, kim quang của trận pháp cũng dần biến mất. Mà Lạc ngồi phía trước mặt tôi đã hoàn toàn biến thành một lão già yếu ớt. Mái tóc anh ta đã bạc trắng, trên mặt lít nhít nếp nhăn và vết đồi mồi, ngay cả đôi tay rắn chắc kia bây giờ cũng chỉ còn lại một lớp da khô héo bọc lấy xương.
"Khụ khụ!" Lạc ho khan hai tiếng rồi mỉm cười với tôi: "Sơ Cửu, tôi không biết tuổi thọ của tôi còn lại bao nhiêu, hi vọng có thể cho cậu sống thêm được một chút thời gian. Tam giới... trông cậy vào cậu cả đấy!"
Lạc nói chuyện rất yếu, có cảm giác hữu tâm mà vô lực, mỗi một chữ nhả ra đều rất gian nan, tựa như một ông lão sắp gần đất xa trời, đang ngồi bàn giao lại hậu sự.
Tôi muốn dìu Lạc dậy, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười nhẹ: "Cuối cùng, tôi xin nhờ cậu một chuyện, đó là chăm sóc cho con quạ đen huyết đồng giúp tôi. Tôi nuôi chúng từ nhỏ, con nào cũng bầu bạn bên nhau lâu năm. Giờ đã chết mất một con, chỉ còn lại con này, hi vọng cậu chăm sóc tốt cho nó."
Tôi cắn răng, trên mặt vẫn cố gắng mỉm cười, tôi gật một cái thật mạnh rồi nói: "Lạc đại ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt! Đợi đến khi tôi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ tìm cho nó một bạn đời, tuyệt đối không để nó phải bay lượn trong cô độc!"
"Được!" Lạc mỉm cười, rồi huýt sáo ra hiệu. Nghe thấy tiếng huýt sáo, con quạ đen huyết đồng kia lập tức bổ nhào xuống, đậu trên bả vai anh ta. Tiếng kêu rất đau thương, ngay cả cặp mắt đỏ như máu đầy đáng sợ kia cũng không còn đáng sợ như trước, thay vào đó là nỗi đau thương ngập tràn.
"Quạ đen ơi quạ đen, tao đi trước một bước nhé. Sau này mày cứ đi theo Lý Sơ Cửu, làm việc giúp cậu ấy. Bọn mày cả đời chỉ nhận một chủ nhân, nhưng mệnh lệnh cuối cùng của tao lúc này chính là tuyên bố người chủ mới của mày sẽ là Lý Sơ Cửu." Lạc thều thào ra lệnh, một tay không ngừng vuốt ve con quạ đen huyết đồng.
Con quạ đen huyết đồng có vẻ có thể nghe hiểu được điều Lạc đang nói, nên sau khi Lạc nói xong, nó bỗng kêu lên mấy tiếng đầy thê lương, thậm chí mắt của nó còn chảy ra một giọt lệ máu. Tôi thấy tình cảnh này mà trong lòng chua xót khôn cùng, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
Người ta đều nói súc vật vô tình, nhưng nếu thật sự so ra thì kẻ thiếu tình nghĩa nhất rõ ràng chính là con người. Quạ đen còn biết cảm ơn, nhưng trên đời này xưa nay chưa bao giờ thiếu những kẻ vong ân phụ nghĩa.
Vạn vật đều có linh tính, bạn đối xử tử tế với nó, nó sẽ báo ân bạn.
Lý Tiêu Vũ đã khóc nức nở nãy giờ, sau cùng cũng nhìn Lạc mà thổn thức hai chữ "cảm ơn".
Sau khi được nghe thấy hai tiếng cảm ơn của Lý Tiêu Vũ, Lạc bất chợt nở một nụ cười mỹ mãn, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười kia dần dần tàn lụi, đôi mắt già nua cũng từ từ nhắm lại, đôi bàn tay đang vuốt ve con quạ đen huyết đồng cũng thõng xuống, đầu ngoẹo sang một bên, tắt thở hoàn toàn.
"Lạc đại ca, lên đường bình an!" Tôi cắn răng, đứng dậy hét một tiếng đầy đau đớn về phía bầu trời xa xa. Còn con quạ đen huyết đồng trên vai anh ta hình như cũng biết chủ nhân của nó đã qua đời, nó kêu lên vài tiếng ai oán như đang khóc, đến mức ai nghe thấy cũng phải sầu não theo.
Ngay khi tôi và Lý Tiêu Vũ đều còn chưa định thần lại, con quạ đen huyết đồng đã đột ngột nhảy xuống mặt đất, quay về phía thi thể của Lạc rồi dang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng gật đầu ba cái như để cảm ơn.
Sau đó nó đột nhiên phóng lên trời, chao liệng quanh không trung một vòng rồi kêu lên một tiếng cực kỳ thê lương. Thế rồi nó đột ngột bổ nhào xuống, đập đầu vào bia đá sau lưng Lạc.
Máu tươi bắn tung tóe đầy bia đá, con quạ đen huyết đồng không hề kêu đau lấy một tiếng, nó lăn đến bên cạnh đùi Lạc, rồi dựa đầu vào người anh ta, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc tôi trông thấy cảnh tượng đó, nước mắt lại không kìm được phải chảy ra. Tôi không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc thành tiếng, đành phải gắng gượng cắn môi thật chặt, đến mức môi nát rồi cũng không cảm thấy đau.
"Lạc bảo vệ chủ nhân cả đời, tuyệt không hai lòng. Mà quạ đen huyết đồng anh ta nuôi cũng trung thành với chủ hết sức. Lạc không phải người nuôi thi, anh ta là vu sư Đại Mạc vĩ đại nhất. Cái chết của anh ta là cái chết vinh dự!" Lý Tiêu Vũ cắn chặt răng, lớn tiếng hô lên, rõ ràng là nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng mặt vẫn cố gắng giữ vững nụ cười.
Lạc đã cứu tôi, con quạ đen huyết đồng của anh ta cũng đã cứu tôi. Điều tôi có thể làm để báo ơn Lạc đó chính là làm theo di nguyện của anh ta: khi nào còn sống thì khi ấy vẫn phải vĩnh viễn mở rộng chính nghĩa, phong ấn ác quỷ, chém giết yêu tà!

Bình Luận

0 Thảo luận