Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 300: Rời khỏi Cửu U

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Thật ra, từ lúc bắt đầu đi vào Địa ngục Cửu U, tôi vẫn luôn rất cẩn thận, cũng chú ý hành động của Tử Long từng giây từng phút, bởi vì tôi sợ lời tiên đoán trên cột đá ở trong mộ Quỷ Đế sẽ trở thành sự thật.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tới, bây giờ nó đã thực sự trở thành thật! Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cuối cùng, lời tiên đoán này đã diễn ra, hoàn toàn không cho tôi cơ hội thay đổi. Lời tiên đoán này là do con mắt thứ ba của Quỷ Đế Thổ Bá nhìn thấy, hơn nữa là vào một ngàn năm trước! Hai người đi vào, chỉ có một người có thể còn sống đi ra!
Vừa nghĩ thôi là da đầu tôi đã tê dại, tâm trạng cũng trở nên nặng nề vô cùng.
Tử Long chọn cách thức này, chính là muốn tôi dẫn Vương Lỗi đi. Chỉ có Vương Lỗi mới có thể đưa tôi an toàn thoát khỏi tay của tôn chủ Linh tộc, cũng chỉ có Vương Lỗi mới có thể cứu Diệp gia!
Tử Long làm như vậy, là hy vọng tôi và Vương Lỗi đều sống sót, cũng hy vọng tôi không thiếu nợ Diệp gia nữa! Mặc dù chúng tôi đã bị phản bội, nên mới bị tôn chủ Linh tộc đuổi giết tới tận đây. Song lão ta cũng là vì muốn giải phóng lực lượng khủng bố bị phong ấn trong Địa ngục Cửu U này, hòng khiến chúng giúp lão ta tiêu diệt Đạo môn Hoa Hạ, từ đó điên đảo âm dương!
Còn Tử Long lại muốn ngăn cản tất cả những điều này xảy ra. Nhưng người nên đứng ra ngăn cản chính là tôi, mà không phải là Tử Long!
Nghĩ đến đây, tôi nhìn Tử Long đang ngồi xếp bằng trên bệ đá cá âm dương, lắc đầu nói: "Tử Long, anh quay lại đây đi, hãy để em sang đó duy trì cân bằng âm dương của hồ máu Hồng Liên!"
"Sơ Cửu, em vẫn không hiểu anh sao?" Tử Long cười rất tươi, nụ cười chứa đầy sự nhẹ nhõm và giải thoát. Anh ấy nói: "Sơ Cửu, hai chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh đã coi em như em trai ruột của mình từ lâu rồi. Lúc ở thôn Ma Câu, anh đã từng thề sẽ bảo vệ em cả đời. Anh, Triệu Tử Long nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời. Kiếp này anh không có người thân, không có cha mẹ, chỉ có em và sư phụ, chúng ta sống nương tựa bên nhau từ nhỏ. Chỉ đáng tiếc, từ nay về sau, anh làm không được nữa rồi! Lỗi gia, Sơ Cửu phải nhờ anh rồi. Em ấy rất trọng tình trọng nghĩa, tính cách thiện lương, anh hãy chăm sóc cho em ấy cẩn thận, đừng để em ấy lại bị người ta lợi dụng nữa!"
"Anh Long, anh qua đây cho tôi!" Vương Lỗi cũng trở nên nghiêm túc, quát to: "Cả đời này chỉ có thể là Lỗi gia tôi bảo vệ hai người. Con đường mà hai người phải đi còn rất dài, để Lỗi gia tôi kết thúc tất cả điều này đi!"
Tôi không mở miệng khuyên can Tử Long, vì tôi rất hiểu anh ấy. Hễ là chuyện anh ấy đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi anh ấy được. Đây chính là Tử Long, đây chính là sự bảo vệ mà từ trước tới nay anh ấy luôn dành cho tôi!
"Lỗi gia, anh bị ngu rồi hả?" Tử Long cười trêu: "Nếu anh không dẫn Sơ Cửu đi, thì ai có thể dẫn em ấy đi đây? Cho dù tôi và Sơ Cửu có thể đi ra khỏi đây, nhưng cũng không đánh lại được tôn chủ Linh tộc, vẫn sẽ bị lão ta bắt lại mà thôi. Cho nên, anh chính là cơ hội duy nhất!"
Tử Long nói xong câu này, Vương Lỗi cũng câm lặng. Anh ta ngây người ra một lúc, định nói gì đó nhưng rồi lại không biết mở miệng nói thế nào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, thở dài thườn thượt.
Chúng tôi đều hiểu rất rõ, nhất định phải có một người ở lại đây, như vậy mới có thể duy trì cân bằng âm dương của hồ máu Hồng Liên này. Nếu không sẽ chẳng ai có thể còn sống mà rời khỏi đây được.
Chúng tôi có sống được hay không chỉ là chuyện nhỏ. Nếu nghiệp hỏa hồng liên này đốt đến Âm tào Địa phủ, đó chính là tội nghiệt mà chúng tôi gây nên. Thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng, nếu Mười tám tầng địa ngục bị thiêu cháy rồi thì những ác quỷ còn sống sót và thoát ra, đến được dương gian sẽ tạo thành thảm họa thế nào?!
Có vài việc chúng tôi bắt buộc phải làm! Cho dù phải hy sinh thì cũng phải có người đứng ra gánh vác.
Tôi vẫn không nói gì, chỉ biết nhìn Tử Long, nhìn anh ấy thật chăm chú, mãi mới mấp máy môi, nói: "Tử Long, hãy đợi bọn em! Em nhất định sẽ đi giết lão quỷ đó, giết cái tên vô liêm sỉ đó!"
"Ừ." Tử Long cười gật đầu, trên mặt không chút bi thương. Mà ngược lại, anh ấy vẫn cười rất tươi, nói với chúng tôi: "Đi thôi, mau đi ngay đi! Diệp gia vẫn đang chờ hai người đó!"
Tôi gật đầu nặng nề, nhìn Vương Lỗi, nói lớn: "Lỗi gia, đi thôi!"
Vương Lỗi không muốn đi, nhưng anh ta biết, với tình hình bây giờ, chúng tôi ắt phải để một người ở lại, bằng không tất cả đều sẽ toi mạng ở Địa ngục Cửu U này. Vương Lỗi rất không nỡ, đi vài bước lại ngoái đầu nhìn, nói: "Anh Long, chờ tôi! Trong vòng một tháng, Lỗi gia tôi nhất định sẽ đến dẫn anh ra! Nói thật lòng thì, Lỗi gia tôi cũng có chút thích thích cái tính với cái mặt tuấn tú của anh đấy. Nụ hôn đầu của người ta đều đã giao cho anh rồi mà..."
"Đệch!" Tôi vừa nghe Vương Lỗi nói câu này thì dừng chân ngay lập tức, mày nhăn tít lại. Nếu không phải tâm trạng tôi bây giờ đang rất nặng nề thì có lẽ tôi đã cười ra tiếng rồi.
Lúc tôi quay đầu nhìn hai người đó thì thấy Tử Long đã bật cười ha ha: "Lỗi gia à, tôi đã có người mình thích rồi. Yêu quý sinh mệnh, rời xa đồng tính! Lỗi gia à, anh nói vậy, sau này tôi làm sao dám tắm sông với anh nữa chứ?"
"Cái đệch!" Ai ngờ Vương Lỗi lập tức văng tục một câu rồi đáp trả: "Đừng hiểu lầm nha, Lỗi gia tôi đây không thích đàn ông. Anh đần rồi hả Tử Long, không phân biệt rõ thích với yêu à. Lượn đi nhá, ngoan ngoãn mốc meo ở đây đi, chờ Lỗi gia này giải quyết xong chuyện của hai người rồi nhất định sẽ quay lại dẫn anh ra. Cho dù..."
Vương Lỗi nói tới đây thì đột nhiên đưa mắt nhìn Minh Vương đang đứng ở cửa tháp Cửu Long, giọng điệu bất giác trầm trọng không ít: "Cho dù nghiệp hỏa hồng liên có đốt cháy Địa ngục thành hư vô!"
"Ngươi dám?!" Vương Lỗi vừa uy hiếp, Minh Vương lập tức nổi giận. Con ngươi đỏ rực giống như đã bùng lên, biến thành lửa giận thật sự. Minh Vương rùng mình một cái, trong tích tắc đã như biến thành một ngọn núi nhỏ, chặn ngay chỗ cửa, gã nói với giọng rất tức giận: "Ngươi dám nghĩ thế thì ta càng phải nhốt các ngươi ở Địa ngục Cửu U vĩnh viễn, cắt đứt hoàn toàn cái suy nghĩ vớ vẩn này của ngươi!"
"Ha hả!" Vương Lỗi cười khinh bỉ, đồng thời cơ thể cũng khẽ chấn động, tức thì dây xích sắt quấn chặt trên người đã bị anh ta giãy đứt đoạn.
Trước tiên Vương Lỗi bẻ cổ mấy cái, sau đó thì bẻ cục cổ tay, tiếp mới cười khẩy: "Bố đây bị nhốt cũng lâu lắm rồi, đã đến lúc giãn gân giãn cốt tý chút!"
"Chờ đã!" Mắt thấy Vương Lỗi muốn ra tay, Tử Long đột nhiên la lớn: "Minh Vương, thả họ đi thôi. Nếu không, tôi sẽ nhảy ra hồ máu Hồng Liên này ngay đấy, cùng lắm thì mọi người cùng chết!"
Lời đe dọa của Tử Long đã trực tiếp chặn đứng Minh Vương. Chỉ nhìn thôi cũng biết lúc này Minh Vương đã giận dữ đến mức nào, đôi mắt như sắp phun ra lửa tới nơi. Nhưng gã không dám đánh cược, gã còn muốn rời khỏi Địa ngục Cửu U này.
Cũng bởi vậy, Minh Vương đành phải nhẫn nhịn, nhìn chúng tôi hằm hè một hồi, sau đó lùi ra ngoài, nhường đường cho chúng tôi đi.
Tôi không dám quay đầu nhìn Tử Long. Tôi sợ mình vừa ngoảnh đầu lại thì sẽ không kìm nén được nữa. Tôi vội vã đi ra khỏi tháp Cửu Long, Vương Lỗi đi phía sau tôi. Chúng tôi vừa bước ra ngoài, cánh cửa sau lưng cũng tự động đóng lại.
Tôi cắn răng, không nói một câu nào, cắm đầu đi về phía đại điện Cửu U. Vừa mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng Tử Long vọng ra từ trong tháp Cửu Long:
"Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?*
Thành bại nhất thời chí chẳng mòn
Phải biết thắng thua là lẽ thường tình
Con đường phía trước ấy sao mông lung
Giông tố bão bùng giăng đầy trời
Cúi đầu than thở, ấy sao thế này?
Tình này vẫn ở trong tâm
Xin người vĩnh viễn đừng quên!!!**"
(*) Cai Hạ ca (Bài ca Cai Hạ) được chép trong Sử ký phần Hạng Vũ bản kỷ và Hán thư phần Hạng Tịch truyện, sau được Nhạc phủ thi tập xếp vào Cầm khúc ca từ.
(**) Lời bài hát Bá vương biệt Cơ do Trương Học Hữu trình bày.
Tử Long đang hát khúc hát cổ trong vở Bá vương biệt Cơ. Đây là bài hát mà lúc nhỏ sư phụ đã dạy chúng tôi. Khi đó tôi không hiểu nổi cái gọi là đưa tiễn sinh ly tử biệt trong bài hát, không ngờ bây giờ tôi đã có thể hiểu, hơn nữa lại là do chính chúng tôi nhập vai.
Tiếng ca hát của Tử Long từ từ nhỏ dần sau lưng chúng tôi, cho đến khi tiếng cười ha ha to rõ của Tử Long cũng càng ngày càng mờ dần. Thẳng cho tới lúc tôi và Vương Lỗi đến đại điện Cửu U, Minh Vương vẫn luôn đi sát bên cạnh chúng tôi.
Nhưng gã không có ra tay, cũng không định giữ chúng tôi lại. Lúc ban đầu tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có thể mở được cửa Địa ngục Cửu U thì những kẻ đang bị phong ấn trong đây cũng có thể đi ra ngoài.
Bây giờ xem ra, thực tế không phải như thế, chắc cần phải có thứ gì đó mới có thể hoàn toàn mở ra phong ấn của Địa ngục Cửu U, như vậy thì họ mới có thể rời khỏi Địa ngục Cửu U này. Đây có lẽ cũng là nguyên do mà Diêm vương và Địa Tạng Vương Bồ Tát mới có thể yên tâm cho chúng tôi đi vào Địa ngục Cửu U.
Vì họ đều biết rõ, chúng tôi không có cách nào mở được phong ấn của Địa ngục Cửu U!
Khi đã đi đến cửa vào Địa ngục Cửu U, tôi bèn dừng bước, nói với Vương Lỗi: "Lỗi gia, tôn chủ Linh Tộc đang ở bên ngoài, anh có thể đối phó được với lão ta không?"
Vương Lỗi gật đầu đáp: "Vấn đề không to tát lắm, chẳng qua Lỗi gia tôi không dám tùy tiện sử dụng sát chiêu. Nếu như bị người khác biết thân phận của tôi, chắc chắn sẽ lại là một trận tai họa khôn cùng. Anh Cửu, tôi biết cậu luôn muốn biết thân phận của tôi, và cậu cũng không rõ tại sao tôi lại xuất hiện bên cạnh hai người. Đây là nỗi khổ tâm của tôi. Bây giờ tôi vẫn không thể nói cho cậu biết được! Nhưng cậu phải nhớ kĩ một điều, sớm muộn sẽ có một ngày, cậu, tôi và anh Long, ba người chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt bảo vệ nó. Như thế là đủ rồi!"
Bộ dạng bây giờ của Vương Lỗi không phải kiểu cà lơ phất phơ, mà ngược lại, anh ta rất nghiêm túc nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ thầm trong đầu: thôi rồi, thôi rồi, có lẽ lại không được biết thân phận của Vương Lỗi rồi.
Nhưng lần này anh ta chủ động mở miệng nói tới điều này, chứng tỏ anh ta không phải cố ý giấu giiếm tôi. Tôi cũng không tiếp tục băn khoăn về vấn đề này, chỉ gật đầu ừ một tiếng, rồi không tiếp tục dò hỏi Vương Lỗi nữa.
Tôi tin rằng sẽ có một ngày, anh ta sẽ đường đường chính chính nói cho tôi biết.
Tôi lấy ấn quỷ Phong Đô ra rồi bảo: "Tôn chủ của Linh tộc đang ở bên ngoài, Lỗi gia, lần này phải nhờ vào anh rồi!"
"Yên tâm đi!" Vương Lỗi gật đầu, vỗ ngực đảm bảo: "Tôi đã hứa với anh Long, nhất định sẽ dẫn cậu an toàn rời khỏi nơi này! Nếu như thật sự không được thì Lỗi gia tôi đây sẽ dẫn cậu chạy thôi. Nói tới chạy thì chưa chắc gì lão ta có thể chạy nhanh bằng chúng ta!"
"Ầy..." Tôi chỉ biết cười bó tay. Tôi không nói gì nữa mà trực tiếp đóng ấn quỷ Phong Đô lên cánh cửa đồng thau. Ngay sau đó, lại là những tiếng ầm ầm vang lên!
Tiếp theo, cánh cửa đồng thau to lớn của Địa ngục Cửu U lại được mở ra lần nữa!

Bình Luận

0 Thảo luận