Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 625: Rắn đen vảy sần

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Ngay lúc A Cẩu dứt lời, bên ngoài bỗng nổi lên một cơn gió lạ. Cơn gió này rất nhanh, nhưng không phải kiểu gió lạ âm u, mà chỉ là một cơn gió lạnh thấu xương thôi.
Cơn gió lạnh này vừa thổi vào trong đã cuộn xoáy bên trong hang núi. Tiếp đó, tôi nghe thấy có tiếng va chạm nhau vang lên ầm ầm, âm thanh kia hơi nặng, rất trầm thấp, nghe như tiếng xương xẩu va vào nhau.
Lúc âm thanh kì quái này xuất hiện, tôi tức thì ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời. Cái xác khô treo bên trên đã bị gió thổi đến mức lắc lư qua lại.
Không gian bên trên không lớn, những cái xác khô này một khi lắc lư thì sẽ đụng vào nhau, đồng thời phát ra tiếng vang trầm đục kia. Âm thanh đó không đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì vẫn sẽ phải nổi gai ốc.
Mặc dù đó là các xác khô va vào với nhau, nhưng nhìn từ góc độ của tôi thì trông giống y như mười mấy tấm da người đang va vào nhau vậy.
A Cẩu cũng bị tiếng động bên trên thu hút, lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn cũng phải giật bắn cả mình.
"A Cẩu, nhanh, mau đào nhân sâm rừng lên đi!" Chúng tôi không thể trì hoãn thêm được nữa, nên tôi đành phải giục A Cẩu một câu. A Cẩu nghe xong thì gật đầu một cái, rồi đẩy nhanh tốc độ đào.
Nhưng đúng lúc này, khi A Cẩu tiếp tục đào nhân sâm rừng lần nữa thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng chim chày gỗ kêu. Tiếng kêu đó còn gấp gáp hơn lúc trước, nghe cứ như là tiếng gọi đòi mạng.
Tiếng kêu đó khiến người ta càng nghe càng bực mình, mất tập trung, mà nó còn nối tiếp từng đợt một như sóng trào, như tử thần đang hát một khúc chiêu hồn.
"Nhân sâm rừng này chắc sắp thành tinh rồi, đến cả chim chày gỗ cũng đang hót khúc chiêu hồn, điềm báo sắp xảy ra chuyện lớn đấy!" A Cẩu kêu lên.
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy anh ta đã dừng tay. Mà củ nhân sâm rừng này đã bị đào ra được hai phần ba. Cái đầu của nó còn to hơn so với tưởng tượng của tôi, đặc biệt là hai sợi dây thừng đỏ buộc lấy nhân sâm rừng đang không ngừng rung lên như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt toạc.
"A Cẩu! Đừng phân tâm! Đó chỉ là truyền thuyết thôi, không phải là thật đâu! Hơn nữa, cho dù nhân sâm rừng này có thành tinh thì tôi cũng có thể thu phục được nó!" Tôi thấy A Cẩu ngừng tay bèn vội vã kêu lên.
Tôi biết gan A Cẩu, anh ta không phải người sợ quỷ, sợ đồ ô uế, thế nhưng anh ta lại sợ truyền thuyết đó cơ. Cái thứ này chưa ai từng gặp, nhưng hôm nay chúng đều lần lượt ra sân nên đương nhiên A Cẩu sẽ thấy hơi chột dạ.
Nghe thấy tiếng tôi hô, A Cẩu lúc này mới hoàn hồn lại, nghiến răng nằm rạp trên mặt đất tiếp tục đào.
Cảnh tượng hiện giờ thật ra cũng không hỗn loạn lắm, cũng không có gió to thổi vào lồng lộng nữa, nhưng lòng chúng tôi vẫn thấy bồn chồn bởi vì tiếng chim kêu ráo riết như đòi mạng. Tôi muốn bịt tai lại lắm rồi, nhưng hiện giờ tôi không được rối loạn tâm trí, nhất định phải giúp A Cẩu để ý ảo cảnh xung quanh.
A Cẩu tay chân nhanh nhẹn, vừa đào vừa dùng dây thừng đỏ quấn lên chỗ vừa móc lên. Với tốc độ như thế này, không quá năm phút nữa là chúng tôi có thể rời khỏi cái hang động ma quái này.
Nhưng vào đúng lúc này, tôi chợt thấy kiếm Long Uyên của tôi phản xạ lại một tia sáng màu đỏ rực. Tia sáng đó lóe lên rất nhanh, chỉ chớp mắt cái là đã không thấy đâu nữa.
Nhưng giờ tôi đang căng não ra để quan sát nên bất kỳ động tĩnh gì cũng không thể thoát khỏi con mắt của tôi. Tia sáng phản xạ này chính là từ trên đỉnh đầu chúng tôi truyền xuống.
Ý thức được điều này, tôi vội vàng nhìn lên đám xác khô đang treo ở bên trên. Ngay khoảnh khắc đó, tôi trông thấy ở giữa những cái xác khô bỗng có hàng loạt đôi mắt nhỏ rực một màu đỏ như máu đang mở trừng trừng.
Với đôi mắt kia, ngoại trừ rắn ra thì còn có thể có cái gì đây?
Gần như là cùng một lúc với lúc đám rắn đó mở mắt, tôi cuống quýt túm lấy A Cẩu rồi nhảy xuống. A Cẩu còn chưa kịp phản ứng lại, động tác trên tay cũng vẫn chưa dừng, từng nhánh rễ nhân sâm ở trong lòng đất cuối cùng cũng được nhổ hết lên.
Tôi túm lấy A Cẩu nhảy xuống đất, lúc A Cẩu còn chưa đứng vững thì đám rắn ở bên trên đã đu người về phía chúng tôi. Tôi lại vội vàng kéo A Cẩu về sau thêm mấy bước, vừa mới lùi tới khoảng cách an toàn thì những con rắn kia cũng rơi xuống đất.
Tuy tôi đã gặp phải vô số loại rắn độc, nhưng vẫn bị loài rắn độc kỳ quái trước mặt này thu hút.
Những con rắn trước mặt này có khoảng chừng mười con, không lớn lắm, chỉ bé bằng cái ngón tay cái. Nhưng màu sắc trên người chúng lại là màu đen, không phải kiểu đen óng ánh mà kiểu đen bóng loáng.
Vảy trên người chúng rất thô ráp, sần sùi như trên người nứt ra từng cái lỗ xù xì vậy. Mà đầu của chúng tựa như một hình tam giác ngược bèn bẹt, chỉ có mỗi khóe miệng là nhếch được lên.
Cái lưỡi mà chúng thò ra ngoài cũng có màu đen, chỉ có mỗi đôi mắt là mang màu đỏ quạch như máu.
Lần đầu tiên tôi trông thấy loài rắn kỳ lạ như thế này, cảm giác nó không còn giống như rắn nữa. Nếu như chúng có mọc chân thì khéo tôi còn nhìn nhầm chúng thành thằn lằn luôn được.
Hồi ở trại Cổ Miêu tôi từng gặp không ít rắn độc, loại rắn độc nào cũng có, ngay cả loại rắn mào gà tà ma tôi cũng đã gặp rồi. Những thứ đồ này đều là thứ kịch độc, hơn nữa lại còn nấp trong bóng tối.
Một khi bị chúng công kích thì rất khó sống sót.
A Cẩu hình như cũng sợ rắn nên lùi về sau liên tục. Nhưng anh ta vừa lùi lại thì đám rắn đen quái dị trên đất ngay lập tức đều đuổi theo. Tốc độ của chúng nhanh kinh khủng, chỉ trong nháy mắt đã xông đến ngay trước mặt chúng tôi.
Chúng vươn nửa người lên, cái lưỡi màu đen thò ra, cái miệng thì nhào đến cắn chúng tôi.
Tôi vội vàng đẩy mạnh A Cẩu ra chỗ khác, người tôi chấn động mạnh, chân khí Huyền Chân trong cơ thể tức thì trào ra. Luồng khí tức mạnh mẽ này khiến cho đám rắn đen bị đẩy ngược trở về.
Chớp thời cơ, tôi nhanh chóng nhấc kiếm Long Uyên lên xông về phía trước, vung tay một nhát, chém hết đám rắn đen này thành hai đoạn. Điều bất ngờ là ngay cả máu của chúng bắn ra cũng là màu đen.
Tuy cơ thể tôi bách độc bất xâm, nhưng tôi sợ xảy ra vấn đề nên không dám máu tươi của chúng bắn lên người tôi, đành phải tăng tốc chém hết đám rắn này. Chưa đầy bao lâu sao, trên mặt đất đã toàn là thân rắn đã bị chém đứt lìa.
Có mấy con chuồn lẹ, đã chui vào trong kẽ hở của vách đá.
Nhiều người trời sinh sợ rắn, đây là nỗi sợ mang tính chủ quan. A Cẩu cũng không ngoại lệ, anh ta không sợ ma, không sợ cương thi trong mộ, nhưng lại sợ rắn.
Sau khi thấy tôi đã giải quyết hết đám rắn đen này, A Cẩu mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hơi trắng bệch một chút, rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Chẳng sợ cái gì, chỉ sợ mỗi cái thứ này!"
"Không sao, lúc về tôi sẽ dạy anh cách khắc phục nỗi sợ này. Chỉ cần bắt rắn mấy lần là anh sẽ không sợ nữa!" Tôi bật cười, sau đó hỏi: "A Cẩu, nhân sâm rừng đâu?"
Nghe vậy, A Cẩu vừa cười hì hì vừa lấy từ trong lồng ngực ra một thứ. Củ nhân sâm rừng này được anh ta quấn rất chặt, bên ngoài còn bọc một lớp vải đỏ.
"Anh Cửu, cái thứ này lớn lên nhờ vào việc hấp thu máu người và thi du, đầu của nó còn to hơn cả nhân sâm rừng bình thường. Tuy là lớn lên bằng tà pháp, nhưng nhân sâm chính là vua của bách thảo, có lẽ không ảnh hưởng đến công hiệu của nó đâu. Vả lại, cái thứ này chắc chắn sẽ rất đáng giá, nếu như đem đi bán, học phí của Phương Bình An và chi tiêu của cả nhà họ sau này đều không thành vấn đề!"
A Cẩu có vẻ rất vui, vì dù sao đây cũng tính là làm việc thiện. A Cẩu có tính tiếp thu rất cao, nếu đổi lại là bình thường hoặc là để Đông Tử đến, họ nhất định sẽ chiếm thứ này làm của riêng.
Nhưng giờ họ đang đi theo tôi, nên phải làm theo cách của tôi. Khổ tu, thanh tu, dứt bỏ do dự thế tục, đây mới là quy củ cơ bản nhất của người tu đạo.
Tôi thấy thời gian không còn nhiều nữa, bèn nói: "Đi thôi, chúng ta cõng xác của họ ra ngoài. Nếu không, Tử Long và những người khác sẽ lo..."
"Anh Cửu, mau nằm xuống!" A Cẩu đột nhiên hét lên, mặt trắng bệch cả ra, đồng thời định xông đến đè tôi nhào xuống đất.
Thật ra lúc đó tôi đã cảm nhận được nguy hiểm rồi, thế nhưng gấp quá nên không có thời gian phản ứng lại. Đến khi tôi quay đầu lại nhìn thì thấy nửa thân rắn đúng lúc đó đang vươn về phía này, rồi cắn phập một phát vào ngay cổ của tôi.
Con rắn cắn tôi không nguyên vẹn, chỉ có nửa đoạn thôi. Khoảnh khắc bị nó cắn vào cổ, tôi chỉ cảm giác được một cơn đau nhói xót ruột xót gan từ chỗ cổ tôi lan dần đến tận bàn chân, sau đó là cái lạnh kinh khủng vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Không đủ thời gian để để ý đến cơn đau kịch liệt này, tôi túm lấy nửa thân mình con rắn đen cắn mình rồi quăng mạnh nó lên vách đá. Nửa đoạn rắn đó sau khi văng lên vách đá, trượt xuống mặt đất rồi vẫn chưa chết, vẫn tiếp tục bò về phía tôi.
Mà không chỉ riêng nửa đoạn rắn đen này mà tất cả những con rắn đen bị tôi chém thành hai nửa kia đều đã sống lại.
"Mẹ, cái thứ này là cái chó gì vậy nhỉ, chém thế mà cũng không chết được!" Tôi thầm chửi thề, nhưng nọc độc của rắn đen quá mạnh, chỉ trong vòng vài giây, tôi thấy cổ mình đã bị tê dại, không có bất kì cảm giác nào nữa.
Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác tê liệt đang nhanh chóng bao thủ toàn thân. Thế rồi sau đó chân tôi nhũn ra, cơ thể không đứng vững được nữa, ngã nhào xuống đất.
A Cẩu vội đỡ lấy tôi, cõng tôi chạy ra ngoài hang núi. Nhưng bởi vì quá hoảng loạn mà A Cẩu không để ý đến độ cao ở miệng hang động.
"Cốp" một tiếng, đầu tôi bị va vào vào tảng đá ở nơi cửa vào hang, cả người cũng ngã lăn ra đất...
Khoảnh khắc đó tôi thật sự muốn đánh chết A Cẩu luôn. Lúc trước đã bị Đông Tử bóp team một lần, suýt thì bị anh ta nổ chết. Giờ lại đến lượt A Cẩu, cảm giác sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị hai anh em họ hại chết mất thôi!
Nhưng giờ tôi không còn sức nữa, cú va đập này quá mạnh, tôi chẳng kịp thốt ra được câu nào, hai mắt tối sầm lại rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh...

Bình Luận

0 Thảo luận