Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 692: Đại quân tập hợp

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Vừa nghe thấy tiếng của người kể chuyện, tôi lập tức nhìn sang Mạnh Doanh, cười hì hì nói: "Anh Mạnh, giờ lành đã tới, đến lượt chúng ta ra tay rồi!"
Mạnh Doanh không biết về con quạ đen mắt đỏ, nhất thời ngẩn ra. Sau khi phản ứng lại mới kích động hỏi tôi: "Sơ Cửu, bọn họ tới rồi ư?"
"Ừm!" Tôi gật đầu nói: "Đều đến cả rồi, không cần phải trốn trong nhà trọ này nữa! Đi thôi, chúng ta quang minh chính đại xông ra ngoài!"
Vừa nói xong, tôi rút kiếm Thất Tinh ra, chĩa kiếm hướng về phía cửa, đám người Mạnh Doanh xông ra trước. Kẻ mà bọn tôi phải xử lý trước tiên, đương nhiên là đám bảo vệ ở cổng thôn.
Chúng tôi chỉ có năm người, còn chưa tới cổng thôn đã trông thấy người kể chuyện cùng với đám người mặc áo đen đội mũ rộng vành. Bọn họ đều đã thay trang phục, thuần một màu đen, trên lưng đeo kiếm dài sắc bén!
Tôi đếm qua số người, ít nhất phải có đến ba mươi mấy người. Hơn nữa nhìn bọn họ rất lạnh lùng, tất cả đều cúi đầu hệt như một nhóm kiếm khách bí hiểm.
Ở chính giữa là người kể chuyện tay cầm quạt giấy, đeo mặt nạ Bao Công.
Bọn họ đứng ở cổng thôn, vô hình chung tạo ra áp lực cho đám đệ tử gác cổng. Bọn chúng đều đã rút kiếm bằng tiền đồng ra, nhưng không dám hành động, mà chỉ cảnh cáo bọn họ phải lùi lại.
"Đừng vội! Đây mới chỉ là bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau!" Người kể chuyện đeo mặt nạ cười lãnh đạm, vẫn không hề có ý định ra tay, cứ giằng co như vậy với đám đệ tử canh phòng.
Tôi cũng bảo Mạnh Doanh tạm dừng lại, xem rốt cuộc người kể chuyện kia muốn làm gì?
Khoảng hai ba phút sau, tôi trông thấy từ đằng sau họ, một đám người hùng hổ xuất hiện. Tất cả đều mặc đồ đen, đội mũ rộng vành.
Sau khi tất cả bọn họ tập trung lại với nhau, ít nhất phải có hơn trăm người! Tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy những người đó.
Bởi vì trong ấn tượng của tôi, hiện giờ trong Đạo môn không còn thế lực nào thần bí lại hùng hậu như vậy. Cũng không phải là không có, kể cả có, bọn họ cũng không dám khiêu chiến trắng trợn với lão tổ Diệp gia thế này.
Dù gì hiện nay Đạo môn phía Nam cũng tôn lão tổ Diệp gia là người đứng đầu.
Tôi thật sự không nghĩ ra được manh mối nào khác, chỉ cảm thấy đám người này rất thú vị, lại vô cùng thần bí!
Sau khi hơn trăm người cùng tụ họp lại, hình như phía sau còn có người đang đi tới. Đến khi bọn họ lại gần tôi mới nhìn rõ, hóa ra là ba mươi người anh em của thôn Tiểu Nghĩa.
Ngành nghề của bọn họ rất đặc biệt, thế nên vũ khí sử dụng cũng khác, thoạt nhìn trông có vẻ hơi kỳ quái. So với đám người đội mũ rộng vành kia thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Nhưng không chỉ có vậy, bọn họ vừa đứng vào vị trí chỗ cổng thôn, phía sau lại có thêm người tới! Trông thấy bóng áo dài màu xanh, bước đi yểu điệu thướt tha, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đấy là Lý Tiêu Vũ!
Đi theo sau cô ta chính là người nuôi thi, còn có cao thủ trước đây của phái Luyện Đan, ước chừng phải hơn năm mươi người! Nhưng tôi không thấy người của Lâm Tiêu đâu cả, chắc hẳn bọn họ đã đi tìm vách núi phía sau núi Miêu Vương rồi.
Bọn họ lần lượt đứng lại cùng nhau, đông đảo một vùng, số lượng khoảng hơn hai trăm người!
"Các... các người là ai? Mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!" Tên đệ tử gác cổng nhìn thấy đông người như vậy lập tức hoảng loạn, vừa mở miệng ra đã lắp ba lắp bắp.
Tình cảnh hiện giờ của hắn rất khó xử, phía sau bị bọn tôi chặn, phía trước lại có cả một đội quân đối đầu. Trốn cũng không trốn được, chỉ đành tiếp tục dùng cái danh của lão tổ Diệp gia để trấn áp chúng tôi.
Tôi vẫn không nói gì, bất kể là Lý Tiêu Vũ, hay đám anh em thôn Tiểu Nghĩa, bọn họ đều đã nhìn thấy tôi rồi. Đôi bên nhìn nhau cười, không ai mở lời chào hỏi trước.
Người lên tiếng đầu tiên là Lý Tiêu Vũ, cô ta nở nụ cười quyến rũ nói: "Tôi là trưởng giáo phái Luyện Đan, hôm nay quy thuận Lý Sơ Cửu - chưởng môn của đạo giáo phía Bắc! Giờ này phụng mệnh tới đây, giết chết lão tặc Diệp gia!"
Giọng nói của Lý Tiêu Vũ rất dịu dàng, hoàn toàn không cảm nhận được sát khí trên người cô ta. Lại thêm lời nói và hành động đều toát ra sự quyến rũ nên càng khiến người khác quên mất đi sự nguy hiểm của chủ nhân nó.
Tên đệ tử cầm đầu biết mình không còn đường lui, nhưng lại không muốn mất mặt trước đám anh em của hắn nên dứt khoát hạ quyết tâm cứng miệng đáp trả: "Khốn kiếp! Hiện giờ lão tổ là người dẫn đầu Đạo giáo, làm gì có chuyện Đạo giáo của Lý Sơ Cửu! Các ngươi nên thông minh một chút, cút ngay đi, đối đấu với lão tổ chỉ có con đường chết mà thôi!"
Hơn hai trăm con người đứng ngoài cổng thôn, không ai thèm đếm xỉa đến hắn! Chờ hắn nói xong, một vị đại ca của thôn Tiểu Nghĩa đứng ra, giọng nói có phần hụt hơi: "Chúng tôi là thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa, hôm nay phụng mệnh Lý Sơ Cửu, tới đây để giết ác tặc Đạo môn!"
Vị đại ca đó là thầy khênh xác, thường xuyên tiếp xúc với xác chết nên dương khí rất yếu, khiến cho người ta cảm thấy dáng vẻ có phần chậm chạp uể oải! Nhưng đừng bị lừa bởi vẻ ngoài của anh ta, sức mạnh và lòng dũng cảm của thầy khênh xác không phải người bình thường nào cũng so được.
Tôi mong đợi nhất chính là người kể chuyện, tất cả mọi người đều đang nhìn vào đội ngũ của họ. Chờ đợi tầm hai ba phút sau, người kể chuyện kia mới bật cười ha hả, đồng thời tháo bỏ mặt nạ Bao Công đen sì!
Mặt nạ vừa tháo xuống, tôi nhìn thấy một người đàn ông với nước da rám nắng. Khuôn mặt đem lại cảm giác hiền hòa dễ gần, so với hắn ta lúc trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau!
Hồi trước, sắc mặt hắn ta luôn trắng bệch, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, luôn nhìn người khác với vẻ lạnh nhạt, hơn nữa cũng không thích nói chuyện! Nhưng hiện giờ hắn lại biến thành người kể chuyện với miệng lưỡi linh hoạt.
Quan trọng là dáng vẻ hờ hững trước đây của hắn ta dường như cũng đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ trên người hắn còn tỏa ra ánh sáng cùng với sự ấm áp!
Người này chính là Thanh Long - một trong tứ đại hộ pháp của Linh tộc trước đây! Lúc trước ở thôn Ma Câu, vì hắn đã từng cứu tôi nên tôi đã thả hắn đi. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ được, hắn lại quay về giúp đỡ mình!
Trông thấy hắn nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng khểnh, rạng rỡ như ánh mặt trời: "Kẻ hèn này là Thanh Long, từng là một trong bốn hộ pháp của Linh tộc! Biết được Lý Sơ Cửu vì người tu đạo trong thiên hạ mà chứng đạo, nên dẫn theo đệ tử Linh tộc đến đây trợ giúp!"
Thanh Long vừa nói xong, cả trăm người anh em đội mũ rộng vành đứng sau hắn cũng đồng loạt cởi bỏ mũ. Ngay lúc họ tháo mũ xuống, tôi nhận ra ngay một vài đệ tử Linh tộc quen mặt trong số đó.
Không sai, chính là bọn họ!
Tôi nhớ rõ lúc đó ở thôn Ma Câu, vì cảm phục lòng trung nghĩa và trung thành của họ, nên đã mong muốn bọn họ quy thuận Đạo môn! Nhưng bọn họ lại nói, chỉ cần Linh Trường Sinh còn sống, thì bọn họ mãi mãi là đệ tử của Linh tộc!
Vì tấm lòng trung thành nghĩa hiệp đó, tôi đã để cho tất cả bọn họ sống sót rời khỏi thôn Ma Câu. Mà sau khi rời đi, bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi Đạo môn. Tôi còn tưởng rằng bọn họ đều đã giũ áo về quê, nhưng không ngờ bọn họ vốn không hề rời khỏi Đạo môn.
Trông dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, có lẽ bọn họ vẫn đang bảo vệ Linh tộc.
Tôi rất tôn trọng đám anh em này. Nhưng có chết tôi cũng không ngờ được bọn họ và Thanh Long lại tới giúp tôi vào thời khắc hiện tại.
Cũng không khó đoán, có lẽ Diệp Thiếu Khanh đã đi tìm bọn họ. Với những việc Diệp Thiếu Khanh làm cho Linh tộc, thì đương nhiên giữa họ có mối quan hệ qua lại. Tôi thực sự đã bỏ qua mất điểm này.
Có những người này, làm sao mà không hạ gục được tên lão tặc Diệp gia không được lòng người kia chứ?
Lúc trước bọn họ đều mắng tôi khờ, toàn làm chuyện ngốc nghếch, bị người khác lợi dụng. Vì người khác hay cái gọi là đạo nghĩa mà ngay cả tính mạng cũng không màng! Kỳ thực hiện giờ tôi rất muốn nói với bọn họ, con người tôi khờ dại, nhưng việc tôi làm không hề ngu ngốc, đấy gọi là tình nghĩa!
Không có tình nghĩa, sao có thể tập hợp được mọi người lại như thế này?
"Anh Cửu, ra lệnh đi, đừng để đám anh em này phải chờ đợi thêm nữa!" Trong lòng tôi đang ngổn ngang cảm xúc thì Lý Tiêu Vũ đột nhiên lớn tiếng gọi.
Tôi hồi hồn, ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào tôi, đều đang mong đợi tôi hạ lệnh!
Cảm xúc trong lòng tôi rất phức tạp, tôi cắn chặt răng, hô lớn lên: "Các anh em, Lý Sơ Cửu tôi xin cảm ơn mọi người!"
Vừa dứt lời, tôi chém mạnh kiếm Thất Tinh trong tay xuống. Kiếm Thất Tinh vừa bổ xuống, hơn hai trăm người từ bên ngoài đồng loạt xông vào, chớp mắt đã vây chặt đám đệ tử gác cổng.
Không nhiều lời, cũng không để cho bọn chúng có cơ hội, lập tức giết hết không tha. Không tới một giây, toàn bộ thi thể của đám đệ tử gác cổng đều nằm trên mặt đất.
"Sơ Cửu, đừng đại khai sát giới, hãy cho bọn chúng một cơ hội!" Tôi còn chưa kịp chào hỏi với mấy người đám Thanh Long, thì Trình Tùng bỗng nhiên bước ra từ căn nhà bên cạnh.
Phía sau ông ta còn có sáu đạo sĩ mặc áo đạo sĩ bằng vải bố. Tất cả đều đeo một thanh kiếm gỗ đào trên lưng, nhìn tuổi tác của bọn họ có lẽ đều đã hơn bốn mươi.
Thoạt nhìn bọn họ ăn mặc rất bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn một chút sẽ nhận ra đều là cao thủ.
Trình Tùng vừa nói xong, cánh cửa của căn nhà đối diện bật mở. Người đầu tiên bước ra chính là Thạch Minh Thánh Hàm trong bộ áo kimono. Theo sau cô ta còn có mười thầy Âm Dương.
"Sơ Cửu, hôm nay Trình Tùng ở đây, cứ việc lên núi đi!" Trình Tùng nhìn thấy người của Âm Dương đạo xuất hiện, lập tức hét to.
Thạch Minh Thánh Hàm cười nhạt, không để ý tới Trình Tùng, mà nhìn tôi với ánh mắt có phần phức tạp! Ánh mắt kia có chút mơ hồ, dường như vừa thương xót, vừa nuối tiếc...
Tôi tưởng rằng cô ta sẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào, chỉ quay người đi vào trong nhà trọ. Cánh cửa khép lại, không thấy bọn họ có hành động nào nữa!
Tôi ngẩng đầu nhìn lên phía núi Miêu Vương, hai con quạ đen mắt đỏ đã bay trở lại. Mắt của A Cẩu và mắt của quạ đen mắt đỏ liên thông, người nuôi thi có thể thông qua mắt của con quạ để nhìn thấy tình hình bên phía A Cẩu.
Sau khi quạ đen mắt đỏ bay về, người nuôi thi mới nhìn tôi cười nói: "Anh Cửu, bọn A Cẩu đã đến được dưới chân vách đá rồi! Hạ lệnh đi, đêm nay chúng ta sẽ phá tan sào huyệt của lão tổ Diệp gia!"

Bình Luận

0 Thảo luận