Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 268: Đồng bệnh tương liên

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi không muốn tham dự vào tranh đấu của Đạo môn, bởi làm vậy là đi ngược lại tinh thần của Đạo giáo. Tôi lựa chọn đi tìm Môn chủ của Thần Tiêu môn với mong muốn có thể hóa giải ân oán của đôi bên.
Cho dù không thành công thì ít nhất cũng kéo dài thêm chút thời gian. Tôi làm vậy để bảo vệ Diệp Đường. Chỉ cần cô ấy không còn nguy hiểm, tôi mới có thể yên tâm đi cứu Vương Lỗi.
Điều quan trọng nhất là, tôi vẫn muốn dò la tin tức về Tử Long. Anh ấy mất tích càng lâu, tôi lại càng thêm lo lắng!
Sau khi tôi nói ra quyết định của mình, Diệp Đường liền bảo: "Sơ Cửu, cậu vừa trở về, không cần gấp gáp đến vậy. Cậu cứ nghỉ ngơi vài hôm, thấy cậu chạy ngược chạy xuôi thế này, tôi xót lắm!"
Tôi cười đáp: "Tôi không sao. Nếu có thể giải quyết được việc này, cô cũng không cần đêm dài lắm mộng. Tôi không muốn thấy cô cả ngày chán nản rồi tiều tụy dần đâu, tôi vẫn thích cô lạc quan hay cười hơn!"
Diệp Đường ngẩn ra nhìn tôi, ánh mắt trong veo thấm đẫm vẻ dịu dàng. Cô ấy mỉm cười, khẽ nói: "Được, vậy cậu và bác Diệp phải cẩn thận! Hai bác cháu dấn thân vào hang cọp, tôi sẽ cho người theo sau. Nếu chúng ra tay với hai người, vậy thì chúng ta sẽ khai chiến với chúng luôn!"
"Không cần thiết, tôi tin Diệp Thiếu Khanh! Bây giờ tôi đem tặng hắn một phần quà hậu hĩnh, tuy rằng hắn hung hăng, cực đoan, nhưng chỉ cần tôi không quá đáng, chắc hắn sẽ không ra tay với tôi đâu! Lần này đi, có bác Diệp cùng tôi là được!" Tôi từ chối lời đề nghị của Diệp Đường, tôi tin Diệp Thiếu Khanh, cũng tin rằng có bác Diệp, hắn sẽ không giở trò. Nếu Diệp Thiếu Khanh ra tay, cũng tức là phơi bày thân phận phản đồ của bác Diệp.
Thấy tôi kiên quyết, Diệp Đường đành gật đầu, chỉ đành nhắc nhở tôi tuyệt đối cẩn thận. Tôi trấn an cô ấy một hồi, sau đó cô ấy mới sai người đưa người phụ nữ Linh tộc bị nhốt lên xe, tôi ngồi ghế sau với bà ấy, bác Diệp ngồi ở ghế phụ lái phía trước.
Móc tì bà trên người bà ấy đã được gỡ bỏ, nhưng bị giam cầm, bị dằn vặt suốt bao năm đã khiến cơ thể bà ấy biến dạng, xương vai co rút lại, có lẽ về sau cũng sẽ như vậy.
Người bà ấy gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, tinh thần cũng có phần không bình thường. Ánh mắt bà ấy nhìn tôi đầy hoảng loạn sợ hãi, làm tôi cũng thấy bứt rứt trong lòng. Diệp Trường Phong yêu bà ấy, nhưng dùng cách này để giày vò bà ấy chỉ vì địa vị của bản thân. Ông ta đã cưới phụ nữ Linh tộc, hiển nhiên sẽ bị người của Đạo môn bức ép.
Đến giờ tôi mới xem như thấm thía lời nói của Sư Tư Triết, vì địa vị và danh dự, người của các gia tộc Đạo môn thực sự có thể ra tay với cả người mình yêu thương.
Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Trên đời này, lẽ nào còn có thứ quan trọng hơn cả người mình yêu?
"Bà đừng sợ, bây giờ tôi sẽ đưa bà về với con trai bà. Từ nay, không còn ai có thể hành hạ bà nữa!" Tôi không yên lòng, bởi hễ nhìn người phụ nữ Linh tộc này là tôi lại nhớ tới mẹ của mình.
Bà ấy vẫn luôn tránh né ánh mắt của tôi, sau khi nghe thấy tôi chủ động nói ra câu vừa rồi, bà ấy mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt không còn nét sợ sệt như trước nữa. Bà ta khe khẽ ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, "Cảm ơn cậu!"
Tôi lắc đầu, lại hỏi bà ấy: "Nghe nói bà là người của Linh tộc, bà có biết ao Phệ Hồn không?"
Tôi hỏi bà ấy điều này là vì mẹ tôi bị Tôn chủ của Linh tộc giam trong ao Phệ Hồn. Tôi muốn biết rốt cuộc bao năm qua, mẹ tôi phải khổ sở chịu đựng những dằn vặt gì?
Và sau câu hỏi ấy của tôi, người phụ nữ Linh tộc bất giác rùng mình, hít vội một hơi, trông dáng vẻ như đã sợ hãi tột độ. Ánh mắt nhìn tôi trông càng hoảng hốt vô cùng. Dường như ao Phệ Hồn mà tôi nhắc đến là thứ khiến bà ấy chỉ nghe thấy thôi đã thay đổi săc mặt.
"Không sao, bà cho tôi biết, xem như là lời cảm ơn tôi ấy mà!" Tôi cố gắng nhẹ nhàng ai ủi bà ấy, không dám nói nặng lời, sợ bà ấy kích động..
Nghe tôi nói, nỗi sợ hãi trên gương mặt bà ấy dần biến mất. Bà ta rụt rè nhìn tôi một lúc rồi mới gật đầu, nói: "Ao Phệ Hồn là cấm địa của Linh tộc chúng tôi, chuyên dùng để trừng phạt phản đồ hoặc kẻ thù của Linh tộc. Bị nhốt trong ao Phệ Hồn là những ác linh hung dữ, và cả những ác quỷ không thể nuôi dưỡng được, nơi đó còn đáng sợ hơn cả Địa ngục. Người nào bị nhốt vào đó, ngày ngày sẽ bị ác linh cắn xé và ác quỷ giày vò. Sống không được, chết không xong!"
Từng lời từng chữ của bà ta làm tôi khó chịu vô cùng, bàn tay vô thức siết chặt, tim đau như bị cứa chảy máu. Nghĩ tới mẹ tôi phải chịu sự tra tấn ấy là tôi muốn ném phăng tên Tôn chủ của Linh tộc vào đó, để lão ta cũng nếm thử mùi vị bị hành hạ.
"Sơ Cửu, phía trước mặt là địa giới của Thần Tiêu môn rồi! Chúng ta đã phải âm thầm điều tra khá lâu mới tìm được đại bản doanh của chúng." Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, bác Diệp đột nhiên quay đầu lại, chỉ về phía trước.
Tôi nhìn theo, thấy chúng tôi đã đến một vùng ngoại ô hoang vu, không có dân cư sinh sống.
Đi thêm về phía trước chừng vài phút, tôi nhìn thấy ở nơi không xa lắm, từng dãy nhà cổ hiện ra. Trên cửa nhà nào cũng treo một hàng đèn lồng đỏ.
Sau dãy nhà là những ngọn đồi thấp nhấp nhô. Nhưng ở một nơi vắng vẻ, hẻo lánh thế này, những ngôi nhà cổ treo đèn lồng đỏ ấy lại tạo cho người ta cái cảm giác u ám kỳ dị.
Ắt hẳn, đây chính là đại bản doanh của Thần Tiêu môn!
Vừa nhìn thấy rõ tình hình trước mắt thì đã có mấy người xông tới, bao vây chúng tôi. Bọn họ đều mặc áo choàng đen của Thần Tiêu môn, chỉ để hở đôi mắt, trên ngực áo có hai chữ Thần Tiêu thêu bằng chỉ đỏ!
"Đây là địa bàn của Thần Tiêu môn chúng tôi, người thường đừng xông bừa vào, mời rời khỏi đây nhanh cho!" Thái độ của tên đệ tử này cũng tạm được, tôi mở cửa xe ra.
Vừa bước xuống xe, họ tức thì vây lấy tôi. Không đợi họ ra tay, tôi đã lên tiếng trước, "Đi thông báo với Môn chủ của các anh, nói rằng Lý Sơ Cửu muốn gặp ông ấy!"
"Lý Sơ Cửu, anh chính là Lý Sơ Cửu?!" Vừa nghe đến tên tôi, tên đệ tử cầm đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, thấy tôi gật đầu thì lập tức sai người đi thông báo.
Đợi khoảng vài phút, người kia chạy lại, cúi đầu làm động tác mời tôi, "Xin mời!"
Người phụ nữ Linh tộc đã không thể đi lại bình thường được, tôi nhờ bác Diệp cõng bà ấy, còn tôi đi trước mở đường. Sau khi tiến vào địa bàn của Thần Tiêu môn, tôi mới phát hiện đây là một kiến trúc tứ hợp viện rất lớn, cũng là kiểu nhà cổ tiêu chuẩn đã có lịch sử lâu đời, cách trang trí cũng rất cổ điển.
Cửa vào nhà chính đã mở sẵn, có hai đệ tử đứng canh gác. Sau khi được đệ tử canh cổng dẫn vào, tôi trông thấy Diệp Thiếu Khanh ngồi trên ghế chủ nhà, có vẻ là đang đợi tôi.
Nhưng khi thấy người phụ nữ Linh tộc sau lưng tôi, hắn ta đứng bật dậy, hét lên gọi mẹ đầy ngạc nhiên! Hắn ta chạy ào qua, đỡ mẹ hắn ta xuống, "Mẹ, là mẹ, là mẹ đúng không?"
"Khanh Nhi!" Nhìn thấy Diệp Thiếu Khanh, người phụ nữ Linh tộc cũng bật khóc, Diệp Thiếu Khanh trào nước mắt, ôm bà ấy vào lòng, gằn giọng nói: "Nhà họ Diệp đáng chết, tao quyết không cho chúng mày được sống yên ổn. Mẹ, mẹ đợi đấy, con sẽ khiến cả nhà họ Diệp phải đền tội cho mẹ!"
Tôi không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn họ, trong lòng cũng xúc động không thôi. Song tôi cũng không quên quan sát biểu cảm của bác Diệp, mắt bác ấy đã ầng ậng nước.
Nhưng hiện tại bác ấy không dám thừa nhận, thấy tôi đang nhìn, bác ấy lập tức cười bảo: "Mẫu tử đoàn viên, là chuyện đáng mừng!"
Tôi cũng cười theo, đợi mẹ con họ hàn huyên. Một lúc sau, Diệp Thiếu Khanh mới sai người đưa mẹ hắn vào trong phòng, rồi rót trà mời chúng tôi. Khi đã bình tĩnh lại, hắn ta mới nhìn tôi, lên tiếng, "Lý Sơ Cửu, cảm ơn cậu đã đưa mẹ tôi về!"
Tôi đặt chén trà xuống, đáp: "Diệp Thiếu Khanh, chuyến này tôi đưa mẹ anh về, cũng có việc cậy nhờ anh!"
"Ha ha!" Nghe tôi nói vậy, Diệp Thiếu Khanh phá lên cười, bảo: "Lý Sơ Cửu, cậu muốn tôi tha cho nhà họ Diệp? Tha cho Diệp Đường chứ gì?"
"Đúng vậy!" Tôi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
"Không đời nào!" Ai ngờ, Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng ngắt lời tôi, "Nhà họ Diệp tra tấn mẹ tôi như vậy, tôi từng lập lời thề, sẽ giết sạch tất cả bọn chúng, có vậy mới giải được mối hận trong lòng!"
Tôi biết tính cách của Diệp Thiếu Khanh rất cực đoan, cũng không dám chọc giận hắn, bèn khuyên nhủ: "Diệp Thiếu Khanh, cha của Diệp Đường đã bị người ta hại chết, Diệp Trường Phong cũng chết rồi, giờ chỉ còn lại một mình Diệp Đường thôi. Cô ấy vô tội, hơn nữa lần này cũng là cô ấy chủ động muốn trả mẹ anh về. Anh đã hại chết quá nhiều người rồi, giờ mẹ anh cũng đã trở về. Anh nên buông bỏ mối thù hận trong lòng, bản chất anh không xấu, hơn nữa..."
"Dừng!" Tôi còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thiếu Khanh ngắt lời một lần nữa, hắn ta đã cố kìm nén cơn giận, nói thẳng với tôi: "Lý Sơ Cửu, tôi nể tình cậu đã đưa mẹ tôi về nên mới không tính toán với cậu mấy chuyện này. Nhưng tốt nhất cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, nếu không đừng trách tôi trở mặt!"
Hận thù của hắn quá sâu đậm, tôi có thể hiểu được, tôi và hắn nào khác gì nhau? Thế nhưng hắn sống ở nhà họ Diệp từ nhỏ lại phải giương mắt nhìn mẹ hắn chịu khổ mà đành bất lực.
So ra, hắn phải chịu nhiều đau đớn hơn tôi.
Tôi cũng chẳng muốn dài dòng với hắn nữa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Diệp Thiếu Khanh, cho tôi biết, phải như thế nào anh mới buông tha cho Diệp Đường?"
"Tha cho cô ta? Không thể nào, nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt, gia tộc Đạo môn thống lĩnh phía Tây Nam phải là Thần Tiêu môn!" Diệp Thiếu Khanh cười lạnh tanh, ánh mắt nhìn tôi sáng rực, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Lý Sơ Cửu, cậu đã đưa mẹ tôi về. Tôi nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất hãy rời khỏi nhà họ Diệp! Nếu cứ lo chuyện bao đồng của nhà chúng, cậu sẽ chết rất khó coi. Bởi vì... không ai có thể ngăn cản được Linh tộc!"

Bình Luận

0 Thảo luận