Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 289: Địa ngục Đao Sơn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trên bệ hành hình có khoảng mười linh hồn đang quỳ, có nam có nữ. Mà những ác quỷ thi hành hình phạt thì mặt mày hung thần ác sát, thẳng tay bóp mở miệng các linh hồn ra rồi dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, kéo ra ngoài, càng kéo càng dài...
Những linh hồn bị hành hình đau đớn la hét inh ỏi, nước mắt máu chảy giàn giụa, con ngươi trợn to vì sợ hãi. Nếu như là người sống thì chắc chắn sẽ bị kiểu hành phạt tàn khốc này dọa đến vỡ mật, chết thẳng cẳng từ lâu.
Mà tiếp sau đó, chuyện càng khủng bố hơn đã xảy ra. Khi một con ác quỷ kéo lưỡi của các linh hồn đến cực hạn thì một con ác quỷ khác cầm một cây kéo cắt đứt chiếc lưỡi cái roẹt.
Cả tôi và Tử Long cũng bị dọa run cầm cập, sau lưng rét lạnh. Đừng nói là tận mắt nhìn thấy, cho dù chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh vừa rồi, ai cũng sẽ sợ tới mức, lông tóc dựng đứng.
Mà những linh hồn bị cắt lưỡi xong, tất cả đều ngã ngửa ra đất, hồn thể đau đớn co giật, không có đầu lưỡi nên chúng chỉ có thể vật vã lăn lộn.
Tôi không nhìn nổi nữa, bởi càng nhìn tôi lại càng thấy rợn người. Tôi đẩy Tử Long một cái, anh ấy mới giật mình hoàn hồn, tiếp tục cúi đầu đi về phía cánh cửa đá đối diện.
Bước qua cánh cửa đá, vẫn có ác quỷ đứng canh, chúng tôi nói thẳng ra thân phận của mình, ác quỷ mới thả cho chúng tôi đi tiếp. Phía dưới cửa đá lại xuất hiện cầu thang đá, chúng tôi men theo nó, đi xuống dưới và đến tầng địa ngục thứ hai.
Lại là một không gian độc lập khác, hoàn toàn tách biệt với tầng địa ngục thứ nhất ở phía trên, quay đầu nhìn lại thì bậc thang đá lại lần nữa biến mất, giống như bước vào một vùng trời đất khác.
Trước mắt chúng tôi lại xuất hiện một cánh cửa đá, phía trên cánh cửa có viết bốn chữ to: TIỄN ĐAO ĐỊA NGỤC!
Đây là tầng địa ngục thứ hai, lúc nhìn thấy lối vào địa ngục tầng thứ hai này, Tử Long không vội vàng đi tiếp mà đứng lại cảm khái vài câu: "Bây giờ coi như anh đã hiểu vì sao hình phạt trong Mười tám tầng địa ngục lại tàn khốc như thế rồi. Họ làm thế là để hy vọng, sau khi những ác quỷ này chịu hình phạt sẽ biết sửa chữa lỗi lầm, làm lại từ đầu, chờ khi chuyển thế đầu thai sẽ không dám làm chuyện xấu nữa. Mặc dù tàn khốc thật nhưng cũng là dụng tâm lương khổ (làm mọi chuyện chỉ để tốt cho người khác)!"
Tôi hiểu ý trong câu nói của anh Tử Long: Ác quỷ lúc sống ở đời thì làm việc xấu, sau khi chịu những hình phạt tàn khốc này xong, nếu có cơ hội chuyển thế đầu thai thì bọn chúng chắc chắn sẽ không dám làm việc ác tiếp.
Mà tôi cũng có cảm ngộ của riêng mình. Thông qua chuyến đi xuống Địa ngục lần này, tôi càng thêm kiên định suy nghĩ của mình. Tôi sẽ dành cả đời để tìm đạo, làm cho càng nhiều người trên thế giới này hiểu được Phật pháp và Đạo pháp, để họ thoát khỏi nỗi khổ của luân hồi.
Tử Long chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Ác quỷ trấn cửa biết thân phận của chúng tôi xong, cũng không ngăn cản mà thả chúng tôi đi tiếp.
Chúng tôi vừa bước vào địa ngục tầng thứ hai mới phát hiện, tầng địa ngục này cũng không khác tầng cắt lưỡi là mấy, đều là nơi thi hành hình phạt cho các ác quỷ mới tới, cũng không gây ra ảnh hưởng gì với chúng tôi.
Tôi nhìn ghi chép trên bia đá, trên đó có ghi rằng người lúc còn sống lén lút hại người, cùng với những kẻ là sử dụng tay nghề của bản thân để thay đổi âm dương, làm những chuyện xấu, cũng chính là những thầy phép tà ác. Bọn họ khi đi vào địa ngục đao kéo sẽ bị cắt mất mười ngón tay.
Chúng tôi lại một lần nữa được nhìn toàn bộ quá trình hành hình, và lại một lần nữa sợ đến dựng tóc gáy. Chúng tôi không dám dừng lại, tiếp tục đi vào địa ngục tầng thứ ba. Địa ngục tầng thứ ba là THIẾT THỤ ĐỊA NGỤC, ghi chép rằng kẻ xấu khi còn sống xúi bẩy ly gián, sau khi chết sẽ bị đày vào thiết thụ địa ngục.
Trong thiết thụ địa ngục này, cây sắt mọc khắp nơi, và trên những cây sắt cắm đầy lưỡi đao. Những ác quỷ bị đày xuống đây sẽ bị đóng chặt trên cây sắt trong trạng thái trần truồng, sau đó có ác quỷ phụ trách kéo cơ thể kẻ bị hành hình để cho những lưỡi đao đâm vào cơ thể chúng.
Vì trước đó đã đi qua hai tầng địa ngục, nên lúc ở tầng địa ngục thứ ba, chúng tôi cũng đã quen dần, không còn sợ hãi, hoảng hốt như trước đó nữa. Vả lại chúng tôi đi liên tục qua ba tầng địa ngục, vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Tôi thầm nói với mình, chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục này dễ đi đến thế sao?
Tử Long cũng nghi ngờ vô cùng. Chúng tôi không dám làm trễ nải thời gian nên tiếp tục đi tiếp. Tầng địa ngục thứ tư là NGHIỆT KÍNH ĐỊA NGỤC ( địa ngục chiếu rọi tội trạng).
Trong sách có ghi chép rằng: người khi còn sống hại chết người, nhưng lại chạy chọt các cửa, o bế lo lót, che trời lấp đất rồi trốn thoát được hình phạt, ung dung ngoài vòng pháp luật. Sau khi chết kẻ đó sẽ bị đày xuống địa ngục Nghiệt Kính, sẽ bị soi ra tội nghiệt đã làm lúc sống. Lúc sinh tiền người sống không thể xử lý được, sau khi chết sẽ có ác quỷ tiếp nhận, ngày ngày đêm đêm sẽ phải chịu hình roi quật, chém đầu.
Điểm này tương đối hiện thực. Trong xã hội hiện nay, có nhiều kẻ đã từng hại người, nhưng vì có quan hệ vững chắc nên pháp luật không có cách nào trừng trị kẻ đó. Dù vậy, sau khi kẻ đó chết, địa phủ sẽ không buông tha cho kẻ đó. Thiên lý ngời ngời, luôn sẽ có nơi duy trì chính nghĩa!
Chúng tôi tiếp tục đi tiếp, đợi đến khi tới tầng địa ngục thứ năm, CHƯNG LUNG ĐỊA NGỤC (địa ngục nhốt lồng chưng). Tầng địa ngục này chuyên trừng phạt kẻ khi còn sống đã phỉ báng, lừa gạt, xúi bẩy hãm hại người khác. Những kẻ này sau khi chết sẽ bị đày vào địa ngục Chưng Lung, bị nhốt vào lồng rồi chưng lên. Sau khi chưng xong, máu thịt bê bết, kẻ đó sẽ lại được đắp tạo thân người, tiếp đó bị đày lên địa ngục Bạt Thiệt chịu hình tiếp.
Hình phạt ở mỗi tầng địa ngục đều có mối liên quan nhất định, thứ tự cũng khác nhau. May mắn thay, tới tận tầng địa ngục thứ năm mà chúng tôi cũng không gặp phải nguy hiểm nào.
Chúng tôi không dám dừng bước, đi tiếp đến tầng địa ngục thứ sáu, đây là ĐỒNG TRỤ ĐỊA NGỤC (địa ngục cột đồng). Nơi này được mô tả như sau: kẻ lúc còn sống ác ý phóng hỏa, trả thù, dùng lửa hại sinh mệnh, sau khi chết sẽ bị đày vào địa ngục Đồng Trụ. Linh hồn trần truồng bị bắt ôm lấy cột đồng cao hai mét, đường kính một mét. Bên trong cột đồng được đốt than lửa cháy hừng hực, khiến cây cột đỏ rực và linh hồn cũng cháy thành than.
Chúng tôi đi liền một mạch đến tầng địa ngục thứ sáu. Tôi và Tử Long đều cho rằng những tầng địa ngục ở phía sau cũng sẽ nhẹ nhàng như thế, nào ngờ khi đi tới tầng địa ngục từ bảy thì ngay cả chúng tôi cũng bắt đầu phải chịu hình phạt.
Tầng địa ngục thứ bảy là ĐAO SƠN ĐỊA NGỤC (địa ngục Núi Đao). Được ghi chép rằng: kẻ lúc còn sống khinh nhờn thần linh, và kẻ giết súc vật, đặc biệt là kẻ đã giết trâu bò. Vì khi chết, trâu bò sẽ rơi nước mắt, bởi nó đã nhẫn nhục chịu khó lao động, cuối cùng lại bị giết thịt. Những kẻ giết hại sinh linh, sau khi chết sẽ bị đày vào núi đao chịu hình.
Tầng địa ngục này cũng là một không gian hình tròn, nhưng ở trung tâm lại xuất hiện đồi núi. Trên ngọn núi này không có đất cũng không có cát, mà cắm đầy mũi đao, tầng tầng lớp lớp.
Những linh hồn bị phạt phải leo qua núi đao mới có thể được niệm Kinh siêu độ. Còn chúng tôi nếu muốn đi đến tầng địa ngục tiếp theo thì phải leo qua núi đao trước mắt. Chúng tôi trà trộn trong đám linh hồn bị hành bình, sau lưng có ác quỷ quất roi xua chúng tôi leo lên núi đao.
Tôi nhìn những linh hồn đang leo phía trước, hai chân chúng bị những lưỡi đao bổ toác ra. Tiếng kêu gào đến tê tâm liệt phế, tôi nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chờ tôi và Tử Long vừa đặt chân lên núi đao, tôi lập tức cảm nhận được dưới chân giống như bị vô số mũi đao sắc bén xén từng nhát từng nhát. Cơn đau dữ dội suýt nữa khiến tôi cũng kêu lên thảm thiết.
Tôi cúi đầu nhìn thử thì thấy hai chân của mình đã biến thành trong suốt, giống như sắp bị núi đao cắt phăng. Chúng tôi là hồn thể, không phải thân xác thực sự, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà thân xác đang gánh chịu.
May thay hai chân của chúng tôi có bị cắt rớt thì vẫn có thể mọc ra lại. Nhưng chết người nhất là, chúng tôi phải chịu đựng cái đau đớn tàn khốc này.
"Sơ Cửu, cố lên!" Tử Long cũng không dễ chịu chút nào. Anh ấy đau đớn đến nỗi mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn cố gắng cười cổ vũ cho tôi.
"Vâng, em không sao!" Tôi cắn răng kiên trì bò lên trên, dưới chân đã chẳng còn tri giác gì nữa. Khi tôi cúi đầu nhìn thì mới phát hiện hai chân của mình đã bị cắt đứt lìa, tôi đã không có chân nữa.
Những quỷ hồn leo ở phía đằng trước chẳng những bàn chân mà ngay cả bắp chân đều đã bị cắt mất. Mới đầu tôi cũng không cảm giác đau đớn gì cho lắm, nhưng đợi đến khi hai chân bị cắt mất, tôi mới cảm nhận được những mũi đao sắc bén đó đã cắt vào tận xương tôi.
Tôi gần như sắp không chịu nổi sự đau đớn tàn khốc này nữa. Nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì leo lên trên. Tôi nhất định phải bò qua được ngọn núi này trước khi thân dưới bị núi đao cắt đứt hoàn toàn. Nếu không, đến khi đó đành phải dùng hai tay bò qua, linh hồn sẽ bị cắt cho tan tác.
Tử Long thấy tôi sắp kiên trì không nổi nữa, lập tức nhảy tới, kêu to: "Leo lên, anh cõng em đi!"
"Không sao, em có thể làm được." Tôi lắc đầu từ chối anh ấy, nhưng tính cách của Tử Long nói một là một hai là hai, anh ấy kéo tay tôi, nhấc tôi nằm lên trên lưng, gào to một tiếng rồi điên cuồng chạy lên núi đao.
Mỗi một bước của anh Tử Long là tôi có thể cảm nhận được anh ấy đau đớn đến rùng mình. Đặc biệt là bắp đùi của anh ấy chẳng mấy chốc đã bị cắt cụt, đến lượt phần đầu gối bị chém roẹt roẹt.
Lúc này trông anh Tử Long cõng tôi mà không khác gì đang quỳ xuống đất mà chạy. Khắp núi đao máu tươi chảy ròng ròng, hai bàn chân lẫn phần đùi của anh ấy đã bị chém cho máu thịt lẫn lộn.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, tiếng linh hồn kêu la thảm thiết vang lên không ngừng, tất cả đều vô cùng chân thật. Nhưng những linh hồn này sẽ không chết, đôi chân của chúng sẽ mọc trở lại. Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, còn phải tiếp tục chịu hình.
Khi anh Tử Long cõng tôi chạy được xuống khỏi núi đao, bắp đùi của anh ấy cũng sắp bị cắt đứt. Tôi kéo anh ấy đi ra cửa đá của tầng địa ngục này, định để anh ấy hồi phục lại trước đã.
Mà hai con ác quỷ canh cửa thấy chúng tôi cũng ngạc nhiên, nói: "Không ngờ hai cậu lại có thể bò ra khỏi địa ngục Đao Sơn, lần này coi như hai cậu phúc lớn mệnh lớn. Hai cậu là người sống, về đi thôi, sống cho đàng hoàng. Cậu nhìn những linh hồn đó đi, thê thảm biết bao, mỗi ngày đều phải leo lên núi đao một lần, ngay cả tư cách để được chết cũng không có! Được sống vẫn là tốt nhất, nhưng tuyết đối đừng có làm điều ác giống tôi lúc còn sống. Các cậu nhất định phải làm người tốt, tích đức nhiều vào, để sau khi chết không phải chịu phạt! Về đi thôi, các cậu không đi hết Mười tám tầng địa ngục được đâu, vì còn có những tầng địa ngục khủng bố hơn đang chờ các cậu phía sau đấy!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận