Lúc này Trình Tùng có hơi thất thần, tôi đi đến bên cạnh rồi mà ông ta vẫn chưa phát hiện ra. Tôi nhìn về ngọn núi trọc phía xa xa, sau đó mới đùa bảo: "Trình đại ca, cao thủ như anh không được thất thần linh tinh đâu đấy! Nếu không, tôi muốn giết anh thì ngay cả cơ hội phản kháng anh cũng không có đâu!"
Bấy giờ Trình Tùng mới phản ứng lại, rồi cười trừ: "Sơ Cửu, ngoại trừ lần ở núi Miêu Vương đó ra thì chúng ta cả đời này cũng sẽ không trở thành kẻ địch của nhau nữa."
"Trình đại ca nói phải lắm!" Tôi phối hợp gật đầu: "Trình đại ca không giống như những người khác, tuy trước đây anh ở trong bộ phận Đặc Biệt, nhưng anh vẫn còn giữ sơ tâm của người tu đạo. Chỉ cần một lòng hướng đạo, chúng ta chắc chắn sẽ không trở thành kẻ thù."
Trình Tùng gật đầu cười, cũng chẳng nói gì thêm nữa, quay đầu lại liếc nhìn căn phòng phía sau lưng. Phần lớn mọi người đều đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy dài.
Sau đó, Trình Tùng bỗng khẽ bảo: "Sơ Cửu, cậu có thể yên tâm một điều rằng, nếu như đúng là người của 093 thì họ sẽ không giết cậu, trừ phi cậu thất bại, để Âm Dương đạo mang được bí mật của long mạch ra ngoài. Chỉ cần cậu thắng, bọn họ sẽ không động vào cậu."
Tôi còn chưa bắt đầu dò la ông ta thì ông ta đã giải đáp hết những hoài nghi trong lòng tôi. Nhưng bất kể ông ta có nói thế nào thì tôi vẫn chẳng thể thực sự tin tưởng. So với việc gặp phải Chu Bát Tự và lão Diệp trước đây thì tổ chức 093 còn lòng lang dạ sói hơn nhiều. Khi không còn giá trị lợi dụng, họ sẽ không để cho chúng tôi tiếp tục tồn tại ở Đạo môn.
Cũng như Long Hổ tông trước đây vậy, cũng bởi vì không còn giá trị lợi dụng nữa nên mới có chuyện xảy ra ở bộ phận Đặc Biệt.
Với những chuyện như thế này, tôi không muốn cố tình đi tìm một đáp án không xác định, dù sao thì Trình Tùng cũng không phải nhân viên cốt cán của tổ chức 093.
Tôi đổi chủ đề: "Trình đại ca, tôi nhớ anh từng nói, chuyến đi lần này anh phải gánh trên vai nhiệm vụ của tổ chức 093, không chỉ giúp tôi giết địch mà còn muốn tìm được hài cốt của những cao nhân của 093 trước đây."
"Đúng thế." Trình Tùng gật đầu đáp: "Năm đó, người của 093 đến Côn Lôn không phải vì Cổng Địa Ngục. Họ hi vọng Cổng Địa Ngục vĩnh viễn tồn tại, như vậy thì mới có thể để Cổng Địa Ngục bảo vệ lối vào Côn Lôn. Nhưng đây là bí mật của 093, tôi cũng không rõ. Năm đó bọn họ cử đi vô số cao nhân, chắc chắn là có mục đích không thể cho người khác biết. Trước đây tôi cũng từng suy đoán, nhưng mãi chẳng tìm được manh mối nào cả. Hiện giờ sau khi trông thấy chuông U Minh và thiên hà nhược thủy, tôi bỗng có một suy nghĩ to gan, đó là lúc đó bọn họ phái cao thủ đến đây rất có khả năng là bởi vì tà khí của thiên hà nhược thủy. Ngoài điều đó ra thì tôi thật sự không nghĩ ra được động cơ nào khác nữa."
Trong lúc Trình Tùng nói chuyện, tôi cũng âm thầm suy nghĩ về chuyện này. 093 phục vụ vì quốc gia, gánh vác sứ mệnh cân bằng âm dương, đương nhiên không hi vọng Trung Hoa xảy ra chuyện tà ma. Nếu như Ma vương xuất thế thì ắt hẳn sẽ là kiếp nạn lớn của tam giới.
Cách giải thích của Trình Tùng cũng coi là xuôi tai. Sau một thoáng trầm tư, tôi quay về phía ông ta, nhìn thẳng vào mắt ông ta mà nói: "Trình đại ca, thật ra tôi vẫn còn băn khoăn một chuyện."
Tôi không nói thẳng, chỉ nói lập lờ nửa chừng. Nhưng ngay lập tức Trình Tùng đã hiểu được ý tôi, ông ta đảo mắt tránh né ánh mắt của tôi, dõi mắt nhìn về phía núi trọc ở phía xa.
"Hầy..." Một lúc sau, Trình Tùng mới thở dài một tiếng: "Sơ Cửu, lúc trước tôi đã bảo cậu rồi. Nếu như suy đoán của tôi là chính xác, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu. Nhưng tôi mong sao phán đoán của mình là sai lầm, có như vậy thì Đạo môn mới có thể thái bình mãi mãi."
Lúc Trình Tùng nói chuyện, gương mặt ông ta vẫn đượm vẻ lo lắng. Nhưng ông ta càng như vậy, tôi lại càng tò mò. Cơ mà trông thấy ông ta có vẻ không giấu mình, nên tôi biết có tiếp tục dò la cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Tôi bặm môi, quyết định nói toạc móng heo ra: "Trình đại ca, có lẽ anh cũng hiểu rõ con người tôi, từ lâu tôi đã dâng hiến tất cả cho Đạo môn. Đạo môn gặp nạn, Lý Sơ Cửu tôi chắc chắn là người đứng ra đầu tiên. Tôi biết anh là người trong lòng có Đạo môn, anh có thể yên tâm kể cho tôi nghe. Nếu thật sự có chuyện gì, tôi có thể gánh vác cùng anh!"
Trình Tùng thở hắt ra một hơi, vẻ mặt có vẻ hơi bất lực. Thấy tôi vẫn cứ nhìn mình đăm đăm, ông ta mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Sơ Cửu, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của cậu, nhưng chuyện này hiện giờ tôi không dám nói ra. Trước khi có được chứng cứ xác thực, nếu như tôi nói ra sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."
Vế sau Trình Tùng nói rất khẽ, gần như chỉ có hai người chúng tôi mới có thể nghe được rõ ràng. Mà câu nói này của ông ta khiến tôi giật mình. Không ngờ chuyện Trình Tùng đi tìm chứng cứ lại liên quan đến an nguy của ông ta.
Lúc này, Trình Tùng chợt nghiêng đầu, ánh mắt đảo nhanh về phía các đạo sĩ Ma Y đang ngủ ở phía sau. Tôi ngay lập tức hiểu được ý ông ta, đó là trong đám người ông ta dẫn theo có kẻ phản bội.
Biết được tin tức này, tôi giật mình kinh hãi, đang muốn hỏi hắn ta là ai thì Trình Tùng đã lắc đầu bảo: "Sơ Cửu, Trình mỗ tôi không phải người tham sống sợ chết. Nhưng tôi muốn chết một cách có ý nghĩa, chết vì Đạo môn, chết vì Tổ quốc, Trình Tùng tôi tuyệt đối không oán hận lấy nửa câu. Còn chuyện tôi đi tìm chứng cứ, liên quan đến sự tồn vong của Đạo môn, thậm chí là yên bình của tam giới. Cho nên tôi nhất định phải thận trọng, trước khi có được đáp án xác thực, tôi không dám mạo hiểm."
Trình Tùng đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không tiện gặng hỏi tiếp. Nhưng tôi tin tưởng ông ta, hiện giờ ông ta không dám nói đương nhiên là có dự định của riêng mình. Nhưng tôi cũng đã có dự định của riêng tôi, xem ra phải chú ý quan sát kẻ phản bội trong đám đạo sĩ Ma Y rồi.
"Sơ Cửu, đi nghỉ ngơi đi. Cậu phải giữ thể lực cho tốt, đến lúc đấu nhau với Âm Dương đạo, cậu không thể ngã xuống được." Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, Trình Tùng bèn cất tiếng khuyên nhủ.
Thấy ông ta muốn yên tĩnh một mình, tôi bèn gật đầu bảo: "Trình đại ca, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Không chỉ riêng mình tôi mà tất cả mọi người cũng không thể gục ngã được."
"Ừm." Trình Tùng đáp lại, rồi không gì nữa.
Tôi đi đến căn phòng Y Y đang ngủ, lúc này cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi. Tôi chui vào trong chăn, rồi ôm cô ấy cùng chìm vào giấc ngủ.
.........
.........
"Sơ Cửu, có chuyện rồi!" Không biết mình đã ngủ được bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng Lâm Tiêu gõ cửa gọi tôi í ới.
Nghe thấy tiếng Lâm Tiêu gọi, tôi vội vàng bật dậy, mặc quần áo vào rồi chạy ra mở cửa, trông thấy Lâm Tiêu và Mạnh Doanh đang đứng ở cửa gian phòng. Lúc này trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời bên ngoài vừa đúng lúc, nhiệt độ cũng tăng dần lên, rõ ràng đã ấm áp lên nhiều so với cái buốt lạnh tối qua.
Tôi còn chưa kịp hỏi thì Mạnh Doanh nói trước: "Sơ Cửu, Thiên Hà có chuyện!"
"Hả?" Tôi thấy vẻ mặt hai người họ đều rất nghiêm trọng, bèn vội vã hỏi: "Mạnh đại ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Vừa đi vừa nói đi, những người khác đều đã đi đến đó rồi!" Mạnh Doanh nói xong thì dẫn đầu đi xuống dưới lầu, đợi đến khi chúng tôi đi ra sau ngôi chùa cổ, tôi mới phát hiện hôm nay nắng rất to, thậm chí còn hơi chói mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời trong xanh không một áng mây, giống màu của Thiên Hà y như đúc. Nhưng bởi vì chúng tôi đang ở vị trí rất cao so với mực nước biển, nên cảm giác bầu trời đang ở ngay trên đỉnh đầu mình, đưa tay là có thể chạm tới.
"Nửa đêm trước là tôi phụ trách canh gác, sau nửa đêm thì có đệ tử khác đến thay tôi. Thế nhưng trời vừa sáng, hai đệ tử đi tuần tra đã vội vàng chạy tới gọi tôi, nói Thiên Hà xảy ra chuyện lạ." Lâm Tiêu vừa đi vừa giải thích cho tôi.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, Lâm Tiêu vừa nói xong thì chúng tôi cũng đã đến được Thiên Hà phía sau lưng ngôi chùa cổ. Lúc này tụ tập xung quanh Thiên Hà đều là người vây xem, ai nấy cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt như thể trông thấy một thứ gì tráng lệ lắm.
Đợi đến khi tôi len qua đám đông xong cũng phải kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt.
Chỉ trông thấy một luồng ánh sáng chiếu nghiêng từ phía núi trọc qua đây, trùng hợp chiếu lên trên mặt sông Thiên Hà. Nước của Thiên Hà vốn là màu xanh lam thăm thẳm, sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào bỗng phản xạ sang vách đá gò núi hai bên sông.
Khung trời bên trên Thiên Hà không có bất kỳ rặng mây nào, nhưng từ chỗ sườn núi trọc trở lên vẫn bị mây mù che phủ. Lúc này là sáng sớm, cũng là lúc mặt trời mọc.
Mặt trời phản xạ từ phía núi trọc qua đây, có nghĩa núi trọc là mặt phía đông, mà chùm nắng chiếu nghiêng qua bên này, lại phản xạ sang hai bên thông qua mặt hồ thiên hà.
Chúng tôi không phải kinh ngạc trước kỳ quan này hay cảnh đẹp này mà nguyên nhân chúng tôi sững sờ là do sau khi chùm sáng phản xạ sang gò núi hai bên thông qua mặt nước, trên vách đá đột nhiên xuất hiện bốn câu chữ phát ra kim quang sáng rực và được viết bằng chữ phồn thể.
Đầu tiên là hai câu trên vách đá bên trái, trên đó viết: "Nhược thủy xuất dao trì, đáy nước tụ âm tà". Hai câu còn lại trên vách đá bên phải là "Chuông Minh trấn tâm ma, vô ma phương khả độ."
Mỗi một nét bút trong từng câu chữ được phản xạ lên hai mặt vách đá đều lấp lánh kim quang nhàn nhạt như có pháp lực duy trì. Hiện tượng thần kỳ này khiến tất cả mọi người đều thắc mắc không thôi, thi nhau suy đoán ý nghĩa của bốn câu này.
"Ánh sáng này được chiếu từ hướng núi trọc qua đây, liệu có phải là điềm báo của thần không?" Một đạo sĩ Ma Y mở miệng.
"Không sai! Kỳ quan như vậy nhất định là dị tượng trời ban. Hoặc là những câu nói kia chính là tiên đoán để vượt qua thiên hà nhược thủy!" Bây giờ thân đang ở núi Côn Lôn, nơi khởi nguồn của mọi thần thoại, nên mọi người không khỏi bắt đầu tin tưởng vào cách nói "Điềm báo của thần".
Đúng lúc này, ngay sau khi vị đạo sĩ Ma Y kia vừa dứt lời, chùm sáng chiếu xuống từ tầng mây kia bỗng đột nhiên biến mất. Chỉ trong vòng một giây, bốn câu chữ trên vách đá cũng đồng thời biến mất theo.
"Ong... Ong..." Đồng thời, ngay khi kỳ quan biến mất, phía bên ngôi chùa cổ bỗng vọng lại tiếng chuông U Minh vang rền...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận