Mục đích của Diệp Thiếu Khanh rất rõ ràng, hắn vốn dĩ không hề muốn tham dự vào cuộc chiến này. Lúc trước hắn nương tựa vào Linh tộc chỉ là vì muốn mượn sức mạnh của Linh tộc để trả thù. Hắn là một người thông minh, đạt được mục đích của mình rồi thì lập tức quyết định thoát thân ra ngoài vào lúc này.
Người của Thần Tiêu môn không ít, đệ tử cốt cán phải có đến bốn mươi, năm mươi người. Tôi thấy trên người họ đều không có vết máu, hẳn là Diệp Thiếu Khanh bảo họ không được động thủ. Tôi không biết kết cục cuối cùng là gì, nhưng tôi tin vào thực lực của Vương Lỗi, tin rằng anh ta có thể đánh bại Linh Trường Sinh.
Người trung niên ở bên cạnh Diệp Thiếu Khanh cũng ở đây, có lẽ là người do Diệp Thiếu Khanh mời đến để bảo vệ mình. Tôi biết tâm ý của Diệp Thiếu Khanh, lúc này là thời cơ tốt nhất để hắn rời đi.
Tôi nhìn hắn, cười nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, chung quy vẫn sẽ có lúc phải từ biệt. Hi vọng anh dẫn theo những người này, cả mẹ anh nữa, làm thêm nhiều việc thiện một chút!"
"Những điều này đương nhiên không cần phải nói, tôi cũng hi vọng cậu có thể sớm cứu mẹ mình ra." Diệp Thiếu Khanh tựa như vừa mới nở một nụ cười, sau đó lập tức ôm quyền nói: "Cáo từ!"
"Bảo trọng!" Tôi cũng ôm quyền nói. Sau đó Diệp Thiếu Khanh liền dẫn người của Thần Tiêu môn rời đi. Mãi cho đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi mới nhìn về phía những đệ tử Linh tộc đang tỏ ra hết sức hoang mang.
Người của Thần Tiêu môn đi rồi, đây rõ ràng là một cú sốc rất lớn với họ. Khí thế bây giờ hoàn toàn đang nghiêng về phía chúng tôi.
Tôi nhìn bọn họ, nở một nụ cười lịch sự, rồi hành lễ theo kiểu Đạo giáo, sau đó mới bắt đầu khuyên nhủ: "Các vị, nhìn những thi thể trên đất mà xem, phần lớn đều là những người đã có gia đình. Tôi biết các vị phần lớn đều là trẻ mồ côi, nhưng các vị đã từng nghĩ đến con cháu của những người này về sau cũng trở thành trẻ mồ côi giống như các vị hay chưa? Tôi cũng là trẻ mồ côi, nên tôi rất hiểu cuộc sống khó khăn đau khổ đến mức nào. Mà tất cả những điều này đều do tôn chủ của các vị gây ra. Nếu như ông ta lựa chọn chung sống hòa bình, không xâm lấn Đạo môn thì thảm kịch như thế này cũng sẽ không xảy ra. Các vị mặc dù tu luyện tà thuật, nhưng căn cơ cũng bắt nguồn từ Đạo thuật. Căn cơ của Đạo thuật là chém yêu trừ tà, chứ không phải vì giết người. Tôi chân thành hi vọng các vị có thể bỏ vũ khí xuống, cải tà quy chính!"
Nghe tôi nói đến đây, tất cả mọi người đều lộ ánh mắt rất nghi hoặc, cảm giác còn hoang mang hơn cả lúc trước. Nhưng tôi tin rằng chỉ cần họ còn lương tâm thì chắc chắn sẽ bị cảm động.
Giết nhiều người như vậy, nếu như vẫn không nảy sinh chút rung động lương tâm thì đó không còn là người nữa, mà là ác ma giết người không chớp mắt.
Tôi nhìn ra được họ đang lưỡng lự, nên biết lời khuyên nhủ của mình có hiệu quả, bèn mở miệng khuyên tiếp: "Chúng tôi không muốn giết người, chỉ là giết người vì chính nghĩa mà thôi. Chúng tôi không muốn ra tay nữa, chính các vị hãy đưa ra lựa chọn, rời đi hay ở lại tiếp tục chiến đấu. Nếu các vị u mê mất khôn, vậy thì chúng tôi cũng sẽ liều mạng phản kháng đến cùng!"
Tôi đã cho bọn họ lựa chọn, và cũng muốn dùng cách này để ép họ lựa chọn.
Người dẫn đầu bên phe họ là tứ đại hộ pháp thì ba người đã chết, một người bỏ đi, giờ họ không còn ai để bấu víu nữa. Họ do dự một lúc, sau đó một người trong số các đệ tử Linh tộc mở miệng: "Anh nói không sai, chúng tôi đều là trẻ mồ côi! Chúng tôi cũng không muốn giết người, nhưng mạng của chúng tôi là do tôn chủ cho, không có tôn chủ thì cũng sẽ không có chúng tôi của hiện tại! Chúng tôi không biết cái gì là chính nghĩa, cũng không biết cái gì là chính đạo đời người, chỉ biết có ơn thì báo ơn! Xin lỗi, chúng tôi không thể đi, trừ phi tôn chủ bảo chúng tôi đi, hoặc là ngài ấy chết trận!"
Dứt lời, người này dẫn đầu hơn một trăm người còn lại lui về phía sau, lùi đến tận rìa thôn rồi mới khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt ai cũng chăm chú nhìn về phía Linh Trường Sinh vẫn còn đang chiến đấu.
Biết được sự lựa chọn của họ, tôi cũng không tức giận, cũng không cảm thấy họ trung thành một cách ngu ngốc. Ngược lại tôi còn khá kính trọng đám trai tráng mạnh mẽ này, họ đều là trẻ mồ côi, hiểu được nỗi đau khổ của trẻ mồ côi.
Bọn họ bị vứt bỏ, bị người đời sỉ nhục, Linh tộc đã cho họ sinh mệnh thứ hai, khiến họ báo đáp ân tình, kiên quyết không rời. Nỗi khuất nhục mà họ phải chịu đã rèn cho họ khí tiết trung thành tuyệt đối như thế.
Nếu như người Đạo môn đều giống như họ, có lẽ Đạo môn cũng sẽ không sa sút đến mức này. Danh lợi, tiền tài, phụ nữ đã ăn mòn trái tim người tu đạo.
Nếu như Đạo môn vẫn cứ tiếp tục như thế, cho dù không có Linh tộc xâm chiếm thì sớm muộn gì cũng sẽ tan đàn xẻ nghé.
"Anh Cửu, bên chúng ta đều nghỉ ngơi xong rồi, có cần phải tiếp tục đối phó với đám lâu la của Linh tộc không?" Vương Kỳ Bằng bỗng nhiên đi tới hỏi.
"'Không cần đâu." Tôi lắc đầu cười: "Bọn họ đều là đám trai tráng mạnh mẽ, chờ đến khi tôn chủ của họ thua, họ ắt sẽ bỏ cuộc!"
"Dạ." Vương Kỳ Bằng trịnh trọng gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thả lỏng. Tôi biết giờ ai cũng không muốn đánh tiếp nữa. Cứ đánh tiếp thì cũng chỉ chết nhiều người hơn mà thôi.
Ai cũng có trái tim, há lại không biết xúc động.
Tôi thấy Vương Kỳ Bằng định lùi về, bèn lập tức kéo cậu ta lại, nhỏ giọng nói: "Kỳ Bằng, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu. Lát nữa nghe xong cũng không được hỏi tại sao. Nếu như còn coi tôi là chưởng môn thì nhất định phải nhận nhiệm vụ mà tôi giao cho cậu."
Tôi nói chuyện như thế khiến Vương Kỳ Bằng nhíu mày lại, nhưng cậu ta biết điều không hỏi gì, chỉ đáp lại: "Anh Cửu, anh cứ nói đi, bất kể anh giao nhiệm vụ gì, Vương Kỳ Bằng em nhất định sẽ hoàn thành, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng tuyệt đối không cau mày!"
"Được!" Tôi hài lòng, ngay lập tức lấy đại ấn Huyền Chân ra, đặt vào tay cậu ta rồi nói: "Từ giờ trở đi cậu chính là chưởng môn phái Huyền Chân. Tôi giao lại phái Huyền Chân cho cậu, hi vọng cậu có thể dẫn dắt đệ tử phái Huyền Chân khổ tâm tu đạo, đưa phái Huyền Chân lên con đường chính đạo."
Có vẻ quyết định này của tôi đã dọa cậu ta sợ, mấy giây sau cậu ta mới hoàn hồn lại, vội vã đẩy đại ấn Huyền Chân lại, lắc đầu liên tục: "Anh Cửu, những mệnh lệnh khác em đều có thể tiếp nhận, nhưng mệnh lệnh này cho dù anh có giết em em cũng không nhận đâu!"
Vương Kỳ Bằng còn nhỏ tuổi, nhưng là một hạt giống tốt, hơn nữa lại tâm địa lương thiện, tôi để cậu ta làm chưởng môn cũng vì coi trọng câu ta ở điểm này.
Nhưng tôi không thể nào giải thích nguyên nhân cho cậu ta được, chỉ có thể siết chặt tay cậu ta, lạnh giọng nói: "Vương Kỳ Bằng nghe lệnh, tôi lấy thân phận chưởng môn phái Huyền Chân ra lệnh, từ nay trở đi, Vương Kỳ Bằng chính thức tiếp nhận chức vụ chưởng môn! Xây dựng lại Huyền Chân quan, tạo lại một phái Huyền Chân huy hoàng, nếu kháng lệnh, tôi sẽ trục xuất cậu ra khỏi phái Huyền Chân!"
Vương Kỳ Bằng không ngừng lắc đầu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, cuối cùng cũng phải cắn răng gật đầu, không nói một lời nào, nhận lấy đại ấn Huyền Chân với tâm trạng vô cùng không cam tâm tình nguyện.
Khoảnh khắc nhận lấy đại ấn Huyền Chân, cậu ta muốn hành lễ với tôi, tôi vội vàng ngăn lại, vỗ vai cậu ta, lúc này cậu ta mới chịu lui xuống.
Trong lòng tôi đã có dự định sẵn, chờ chuyện này kết thúc là tôi có thể lặng lẽ rời đi. Tên của tôi trên sổ sinh tử đã biến thành màu đỏ, tuổi thọ sắp đến, phán quan dưới địa phủ cũng đã cảnh cáo tôi, nếu như Vương Lỗi và Tử Long đến điện Diêm Vương gây sự sẽ chỉ hại chết người bên cạnh tôi nhiều hơn mà thôi.
Đây là chuyện mà số mệnh đã sắp đặt, nếu như cứ làm trái ý trời, tôi sợ họ sẽ gặp phải báo ứng. Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ xong nên nói lời chào từ biệt với họ như thế nào. Cách duy nhất chính là lặng lẽ rời đi. Trước lúc rời đi có thể nhìn thấy ông nội và mẹ là tôi không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Long Ngạo Thiên đang nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn lại ông ta, chỉ nắm tay Y Y thật chặt, không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Bầu trời đã đen kịt trở lại, đã chiến đấu một ngày hai đêm rồi. Xem chừng trước tối nay là có thể phân định được thắng bại.
Đúng lúc này, nơi Vương Lỗi và Linh Trường Sinh đang chiến đấu bỗng vang lên một tiếng rồng gầm đầy tức giận làm tất cả mọi người kinh hồn bạt vía, đầu óc ong ong.
Sau đó tôi trông thấy từ trong luồng âm khí dày đặc kia, Hắc Long của Vương Lỗi bay vụt lên, còn âm khí xung quanh thì bị Hắc Long cuốn thành một cơn lốc xoáy hướng lên trời.
Nhưng lúc ở giữa không trung, Hắc Long đột nhiên vọt ra khỏi vòng xoáy, đuôi rồng vung một cái, đập tan luôn vòng xoáy do âm khí tạo nên. Từng tiếng kêu thảm thiết của ác quỷ vang lên, âm khí do hàng ngàn ác quỷ hóa thành này, cứ vậy mà tan thành mây khói.
Tôi phải lắc mạnh đầu mới giúp ý thức tỉnh táo lại được một chút. Tôi nhìn lại về phía giữa không trung, bấy giờ Linh Trường Sinh đã bị bắn văng xuống đất.
Ông ta rơi xuống đất, khiến ngay cả bụi đất xung quanh cũng bị chấn động mà bay lên. Linh Trường Sinh còn chưa đứng dậy, Vương Lỗi đã xuất hiện bên cạnh người ông ta, lạnh lùng nói: "Lão già, ông thua rồi, hiện giờ trên đời này vẫn còn chưa có người sống nào là kẻ thù của Lỗi gia ta. Chết ở trong tay Lỗi gia ta, ngươi cũng không phải chịu uất ức đâu!"
"Ha ha ha..." Linh Trường Sinh không phản kháng, ngã rạp trên đất bắt đầu cười không thành tiếng: "Vương Lỗi, cuối cùng ta cũng biết ngươi là ai, e là giờ gia tộc người cũng chỉ còn một mình ngươi thôi nhỉ! Thua trong tay ngươi, ta quả đúng là không phải chịu uất ức! Giờ cuối cùng ta mới hiểu ra nguyên nhân tại sao ngươi tiếp cận Lý Sơ Cửu! Thật ra ngươi cũng giống như ta, cũng là người vì mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn! Có điều, thân phận của ngươi bại lộ rồi, người của những gia tộc thượng cổ khác cũng sẽ xuất hiện. Đến lúc đó ngươi nhất định phải chết, ta sẽ ở dưới địa phủ chờ ngươi, ha ha ha..."
"Sao lão già này đáng ghét thế nhỉ, chẳng lẽ không biết rằng biết càng nhiều thì chết càng nhanh sao? Được, hôm nay Lỗi gia ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!" Vương Lỗi dứt lời, ngữ khí đột nhiên thay đổi hẳn, tôi bất chợt phát hiện ra được sát ý lạnh lẽo trong giọng nói của anh ta.
"Tôn chủ!" Những đệ tử Linh tộc thấy cảnh này đều xông về về Linh Trường Sinh. Nhưng khoảng cách quá xa, chẳng thể ngăn được Vương Lỗi chém giết Linh Trường Sinh.
Nhưng nào ngờ, khi tôi cho rằng Linh Trường Sinh sẽ bị Vương Lỗi giết chết thì phía đầu thôn bỗng nhiên có một luồng khí đen tà ác thổi đến, bao phủ Vương Lỗi và Linh Trường Sinh lại, trong chớp mắt đã không trông thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận