Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 461: Vẩy máu mượn đường

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Vương Lỗi dùng cách này thông báo cho tôi biết, vậy có nghĩa là anh ta đã đến. Và anh ta xuất hiện, chứng tỏ anh ta vẫn bình an! Chắc tối qua, người giúp tôi dụ người của Diệp gia rời đi là Vương Lỗi.
Chỉ có anh ta mới có thể đi lại tự do trong sương mù quỷ, đồng thời thoát khỏi sự truy lùng của Linh tộc. Nói vậy thì có thể bây giờ anh ta và Tử Long đã hội họp!
Hiện tại họ vẫn chưa xuất hiện, chắc là đang chờ cơ hội thích hợp.
Chỉ cần họ đến thì tôi có lòng tin mình sẽ giải quyết được đám dẫn đầu Linh tộc này, nghĩ vậy tôi bất giác cười nhẹ nhõm. Dương lão thất cũng lui đến bên cạnh tôi, thấy tôi cười thì hơi ngơ ra, rồi hỏi: "Anh Cửu, có phải đám Vương Kỳ Bằng đến rồi không?"
"Ừ." Tôi gật đầu nói khẽ: "Đến cả rồi, chúng ta có thể thắng rồi! Đi, lên trước xem thử!"
"Vâng!" Dương lão thất phấn chấn hẳn lên. Trận đại chiến này, súng đã lên nòng, sẵn sàng tiến lên! Tôi đang chờ thời cơ thích hợp, phải vào thôn Ma Câu nhanh hơn Chu Tước một bước.
Chúng tôi không qua sông được, cũng không đối phó được với Quỷ đế, nhưng Linh tộc người đông, bọn chúng làm được.
Bây giờ là giữa trưa, cũng là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày. Mặc dù con đường đi vào thôn Ma Câu bị sương mù quỷ bao phủ, nhưng những oan hồn đó không dám ngọ nguậy chui ra!
Với lại, có hơn hai trăm người tu Đạo đến đây, cho dù hàng ngàn quỷ hồn xung quanh xuất hiện thì cũng chẳng thể nào đối phó được với bọn họ. Vì thế cho đến khi tới thôn Ma Câu, chúng tôi cũng không thấy quỷ hồn nào hiện ra.
Song, sương mù quỷ lại dày hơn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy vài người trước mặt mình trong phạm vi một đến hai mét. Chúng tôi không nhìn thấy rõ những người ở đằng trước.
Tôi sợ bị cách đội quá xa nên từ từ tăng tốc. Khi tới bờ sông của thôn Ma Câu, chúng tôi trà trộn vào vị trí đằng trước trong đội ngũ.
Đệ tử Linh tộc được chia thành hai nhóm. Một nhóm thì ở đằng trước, còn một nhóm thì ở cuối để bọc hậu. Còn số người ở giữa đều mới đến khoảng hai ngày nay.
Vừa đến bờ sông, lão tổ Diệp gia liền bảo đội ngũ xếp thành một hàng ngang, đứng bên bờ sông, một hàng dài ngay ngắn chỉnh tề, khí thế hùng hồn.
Lúc đi ngang qua đám người lão quỷ, tôi nói khẽ: "Lão quỷ, lát nữa nếu hiện trường hỗn loạn, ông tranh thủ cứu Dương lão tam. Đặc biệt phải bảo vệ an toàn cho lão thợ làm vàng mã, không được để ông ta gặp chuyện, nếu không đám Tử Long sẽ không có cách nào qua sông!"
Lão quỷ có vẻ như đã đoán được đám Tử Long đã đến, nên đôi mắt sáng rực, gật đầu cười. Tôi lại đi tiếp, đến phía sau Diệp Đường mới dừng bước.
Trong quá trình đó, người trong đội cũng đã thầm thì bàn tán. Khi họ nhìn thấy cảnh tượng mà trước giờ chưa được chứng kiến, sắc mặt ai nấy cũng đều rất khó coi.
Những cảnh tượng quái dị ở đây đã nằm ngoài sự tưởng tượng của họ. Thậm chí tôi còn thấy có người muốn lùi bước. Nhưng đệ tử Linh tộc bọc hậu ở phía sau, bọn họ không dám trắng trợn rút lui.
Chu Tước dẫn đầu đứng trên cầu đá, quan sát tình hình xung quanh một hồi rồi lùi về. Khi sương mù bên bờ sông nhạt dần, quả nhiên lại trông thấy những chiếc thuyền giấy kia đã lại táp vào bờ sông.
Thuyền giấy trắng tinh, chi chít cả khoảng lớn, gần như chiếm cả bên bờ. Xung quanh có sương mù quỷ lượn lờ, nên không thấy rõ thủy quỷ trên thuyền giấy, chỉ có thể nhìn được bóng quỷ chiếu ngược trên mặt sông trong vắt!
"Thanh Long, thủy quỷ nhiều lắm!" Chu Tước khẽ lẩm bẩm.
Thanh Long gật đầu bảo: "Thử đạo hạnh của đám thủy quỷ này trước đã..." Nói rồi, hắn thì thầm vài câu bên tai lão tổ Diệp gia. Tôi không nghe được Thanh Long nói gì, chỉ thấy lão tổ Diệp gia gật gầu lia lia.
Sau đó, ông ta đi đến đội ngũ, chỉ mười mấy người tu Đạo mới nương nhờ Linh tộc, rồi nói: "Cầu đá này là con đường duy nhất đi vào thôn Ma Câu. Nhưng giờ cầu đã sập, chúng ta đành phải đi bằng đường thủy! Tối qua các người đã thề chính thức nghe theo Linh tộc, bây giờ là lúc các người thể hiện lòng thành của mình đấy!"
Mười mấy tên được chọn không biết dưới sông có thủy quỷ, có một tên to gan chủ động đứng ra vỗ ngực xưng: "Đừng nói là con sông trước mặt, cho dù sóng cả biển ngầm tôi cũng dám bơi qua! Đừng sợ, nếu đuối nước thì có tôi đây cứu các cậu!"
Tên này nói xong thì nhảy lên bờ sông nhìn thử, tức thì kêu oai oái: "Đậu má, nhiều thuyền giấy quá! Ơ, trong sông có bóng quỷ..."
Hắn bị cảnh bên sông dọa sợ, chưa nói hết câu đã nhảy xuống, len thẳng vào đội ngũ: "Ông đây không đi đâu, có thủy quỷ, muốn đi thì các người đi đi!"
Những người được chọn nghe thấy có thủy quỷ, nhốn nháo nhảy lên bờ sông xem thử. Vừa nhìn thấy cảnh dưới sông, ai nấy đều hoảng sợ, kêu la không chịu đi.
Hành động này của bọn họ đã chọc giận Chu Tước. Chu Tước độc ác trừng mắt quát to: "Đây là cái mà các người thề thốt sẽ nghe theo Linh tộc đấy hả? Nếu đã nghe theo Linh tộc thì không được sợ chết, đi xuống hết cho ta!"
"Không, có giết tôi, tôi cũng không đi! Nếu là quỷ oan ở đất liền thì tôi không sợ. Nhưng đây là thủy quỷ, tôi không đối phó nổi. Anh có giỏi thì cho người của bọn anh đi đi!" Tên to gan kia đứng trong đội ngũ đáp trả, hoàn toàn không biết lúc này Chu Tước đã muốn giết hắn.
Quả nhiên, Chu Tước nhếch mép cười khẩy, người khẽ động, xông thẳng vào đội quân, lôi hắn ra.
Hắn ta chưa kịp vùng vẫy phản kháng, đã bị Chu Tước bóp cổ, "rắc" một tiếng, cổ hắn ta đã vẹo sang một bên.
"Ai dám cãi lệnh thì sẽ giống hắn!" Chu Tước lạnh lùng lia mắt nhìn đám người kia, rồi nói tiếp: "Đệ tử Linh tộc nghe lệnh, ai dám trốn chạy giết ngay tại chỗ!"
Chu Tước vừa nói xong, đệ tử Linh tộc áp đội lập tức rút vũ khí chĩa vào những người vừa mới nương náu Linh tộc. Chu Tước một chiêu đã dọa được những người đó.
Tôi biết rất rõ bọn chúng đang muốn biến những người này thành kẻ thế mạng, giúp chúng thăm dò tình hình trước mắt. Tôi đã đoán được từ trước rồi, nếu đi cùng với Linh tộc thì bọn họ sẽ không còn đường quay về nữa.
Mười mấy người được chọn rất sợ thủy quỷ trên thuyền giấy, nhưng còn sợ Chu Tước giết người không chớp mắt kia hơn. Chu Tước lườm bọn họ, bọn họ đành phải đi đến bờ sông.
Nhưng thân thể bọn họ run như cầy sấy. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, nếu không đi sẽ bị giết, nếu đi thì ít ra còn có cơ hội sống sót.
Lão tổ Diệp gia cho người nâng sáu thuyền trúc ra, lấy dây thừng cột chúng lại với nhau, sau đó lại bảo đệ tử Diệp gia kéo một đầu dây thừng.
Tiếp đó, Thanh Long lại lấy dây đỏ xâu tiền Ngũ Đế, treo ở đầu thuyền, xong mới cho họ nâng xuống bờ sông.
Mười mấy người nâng sáu thuyền gỗ, đi rất chậm, mỗi bước đi cơ thể đều đong đưa, mặt mày thì tái mét vì sợ hãi. Bọn họ vừa xuống tới bờ sông, thuyền giấy bên bờ sông đột ngột động dậy.
Nhìn kĩ sẽ thấy bãi cát khô ráp xuất hiện vô số dấu chân ướt sũng. Dấu chân đó vẫn đang di chuyển, đang đến chỗ mười mấy người kia.
Thủy quỷ lên bờ rồi!
Chu Tước nhìn thấy cảnh này, lập tức quát to: "Không muốn chết thì lấy máu tươi mượn đường, mau lên!"
Mười mấy người ở phía dưới lập tức dùng đao rạch lòng bàn tay, liên tục vung lên phía trước. Tay vung máu văng xa một mét.
Vừa may những dấu chân ướt sũng đang ở ngoài hai mét, đang cấp tốc đi đến chỗ bọn họ. Khi những dấu chân ướt sũng đạp phải máu trên đất, tức thì nghe thấy tiếng cháy xèo xèo.
Dấu chân ướt sũng trên đất bốc khói đen, đồng thời cũng biến đen. Máu của bọn họ cũng có hiệu quả, ép dấu chân ướt sũng kia liên tục lùi ra sau!
Lúc này mười mấy người kia vô cùng sợ hãi, nhưng không dám bỏ cuộc, chỉ có thể đi về phía bờ sông, mượn con đường vấy máu phía trước! Những người này ít nhiều cũng có chút đạo hạnh. Khi họ đi đến bên bờ sông, vội vàng rút xâu tiền Ngũ Đế ra rồi thấm ướt đẫm máu ở lòng bàn tay, sau đó vứt toàn bộ xuống sông.
Những xâu tiền Ngũ Đế này vừa rơi xuống sông, thuyền giấy bên trên như bị điện giật, đồng loạt lui ra sau. Thuyền giấy vừa lui, mười mấy người này lập tức để thuyền gỗ đang vác trên vai xuống sông!
Phải thừa nhận rằng bọn họ cũng có chút bản lĩnh. Thuyền gỗ vừa vào nước, bọn họ đồng loạt nhảy lên thuyền. Người dẫn đầu rất nhanh nhẹn, vừa lên thuyền là lập tức vứt xâu tiền Ngũ Đế dây đỏ đang treo ở đầu thuyền xuống sông. Đồng thời bắt đầu khuyến khích đồng đội: "Các anh em, chúng ta không có đường lui. Quay đầu thì người của Linh tộc cũng sẽ giết chúng ta, giờ chúng ta chỉ có thể liều mình chiến đấu. Lát nữa mọi người nghe tôi hành sự. Hai người các anh phụ trách chèo thuyền, những người khác phụ trách lập trận, chỉ khi cản được thuyền giấy tấn công thì chúng ta mới có cơ hội sống sót. Mọi người hiểu chưa?"
"Hiểu!" Hiện tại, vì không còn đường quay đầu nên bọn họ buộc lòng phải chiến đấu hết mình. Cho nên trong lúc nguy cấp, tất cả đều rất đoàn kết.
Dưới sự chỉ huy của người nọ, họ chèo thuyền sang bờ đối diện. Mà thuyền gỗ vừa di chuyển, thuyền giấy xung quanh lập tức bao vây.

Bình Luận

0 Thảo luận