Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 901: Lời kết

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi tên là Lý Sơ Cửu. Sau khi Đạo môn có được thái bình thịnh thế, tôi bèn dẫn Lâm Y Y trở lại trại Cổ Miêu, sống cuộc sống hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Tôi cũng âm thầm nghe ngóng chuyện của Đạo môn. Đạo giáo phương bắc do hai huynh đệ Dương lão tam và Dương lão thất trấn thủ. Đạo giáo phương nam thì do Lâm Tiêu và ông thợ cắt giấy trấn thủ. Trải qua lần chiến tranh này, Đạo giáo tổn thất nặng nề. Nhưng điều vui mừng là vẫn còn giữ gìn được sức mạnh nòng cốt.
Tôi tin rằng mười năm sau, trăm năm sau thì Đạo giáo nhất định có thể khôi phục lại thời kì đỉnh cao. Trải qua vô số lần rung chuyển, chiến tranh và ngoại ưu nội hoạn, cuối cùng cũng coi như đổi lấy được thái bình thịnh thế cho Đạo giáo.
Câu chuyện liên quan đến ba huynh đệ chúng tôi cũng được lưu truyền rộng rãi. Nhất là yêu hận tình thù giữa Vương Lỗi và Tử Long càng khiến cho những người khác nói chuyện say sưa.
Tôi tin rằng bọn họ vẫn còn sống, mãi mãi sống trong thành Cửu U. Có lẽ nghìn năm sau thì Tử Long sẽ thức tỉnh. Đến lúc đó, Lỗi gia cũng sẽ tỉnh lại. Ba huynh đệ chúng tôi cuối cùng mỗi người một ngả.
Ở Đạo giáo, tôi xem như đã mai danh ẩn tích. Bọn họ đều biết tính cách của tôi, tôi cũng từng nói lúc Đạo giáo có được thái bình thịnh thế thì cũng là lúc tôi quy ẩn. Cả đời tôi, bắt đầu từ thôn Ma Câu thì vẫn luôn sống trong sự báo thù và tranh đấu, không biết đã trải qua bao lần cửu tử nhất sinh, cũng không biết đã liên lụy biết bao người. Tôi đã mệt mỏi từ lâu, quãng đời còn lại chỉ muốn yên tĩnh quy ẩn trong núi rừng.
Cũng may ông trời đối xử với tôi không tệ, để cho Lâm Y Y còn sống. Tôi cũng phải cảm ơn bạch hồ mắt xanh. Nếu không có nàng thì Lâm Y Y cũng không thể sống sót. Tuy rằng hiện tại Lâm Y Y là hồ yêu, nhưng cô ấy còn sống ở bên cạnh tôi, ngày ngày bầu bạn với tôi, cùng nhau hưởng thụ thời gian tốt đẹp của cuộc đời.
Lâm Y Y là Tiên Linh Bà của trại Cổ Miêu, cũng là Miêu vương của Cửu Động Thập Trại. Còn tôi thì trở thành cô gia của Cửu Động Thập Trại. Cửu Động Thập Trại ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, dân chúng thành thật chất phác, giống như chốn yên vui. Cũng ở Cửu Động Thập Trại thì tôi mới tìm được cảm giác của gia đình.
Tôi cũng âm thầm dò la chuyện của Thạch Minh Thánh Hàm. Trụ trì của chùa Pháp Môn đã dẫn Thạch Minh Thánh Hàm đi, cũng nói cho cô ta biết rằng cô ta không thể nuôi sống được đứa con của mình và Lỗi gia. Chỉ khi cho nó quy y Phật môn thì nó mới có cơ hội sống sót. Trên người đứa con của Thạch Minh Thánh Hàm và Lỗi gia có sức mạnh tà ác, chỉ có sức mạnh của Phật pháp mới có thể hóa giải được. Bởi vậy sau khi sinh con ra, Thạch Minh Thánh Hàm đã biến mất, không rõ đã đi đâu. Có người nói cô ta trở về Nhật Bản, cũng có người nói cô ta đến thành Cửu U, biến thành hòn vọng phu ở cửa thành. Nói chung là không ai biết được tung tích của Thạch Minh Thánh Hàm cả.
Mà sau đó tôi cũng có lần được gặp con của bọn họ, là một bé trai, trông rất khôi ngô, giống như Vương Lỗi phiên bản thu nhỏ vậy. Trụ trì của chùa Pháp Môn đổi một cái tên khác cho thằng bé, là Kiều Vô Tâm! Hy vọng thằng bé có thể vô tâm vô ma, bầu bạn với Phật Tổ lâu dài!
Sau khi tôi âm thầm rời khỏi Đạo giáo, A Cẩu và Đông Tử cũng rời khỏi. Bọn họ không tiếp tục trộm mộ nữa, cũng quy ẩn. Về sau nghe nói A Cẩu nhặt một đứa bé, truyền hết những gì mình học cả đời cho nó, còn đặt cho nó một cái tên tục là Cẩu Tử!
Còn Thanh Long thì dẫn đệ tử của Linh tộc trở về đảo Trường Sinh. Không lâu sau, Lâm Tiêu dẫn đệ tử Đạo giáo đến giải trừ nguyền rủa giúp bọn họ. Nghe nói siêu độ suốt ba tháng trời mới hoàn toàn giải trừ được nguyền rủa của Linh tộc. Từ đây, Linh tộc có được tự do.
Còn Diệp Thiếu Khanh thì cưới nha đầu của mình, cũng sống cuộc sống mai danh ẩn tích. Từ sau trận chiến ở núi Miêu Vương, tôi cũng không còn gặp lại hắn nữa.
Mấy huynh đệ thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa tiếp tục ở lại thôn Tiểu Nghĩa, anh Mạnh vẫn là người lãnh đạo bọn họ. Ngày thường, ngoại trừ nhận một số việc để sinh sống thì bọn họ không khác gì người bình thường cả. Bọn họ cũng bắt đầu cưới vợ sinh con, sinh sôi nảy nở.
...
Thấm thoát thì tôi đã sống một cuộc sống yên bình ở trại Cổ Miêu suốt nửa năm. Buổi tối một ngày nào đó, Lâm Y Y đột nhiên hỏi tôi: "Anh Cửu, anh nhớ các huynh đệ của anh không?"
Tôi cười cười, nói: "Cô nàng ngốc, đều đã qua đi cả. Bây giờ anh chỉ muốn sống tốt thôi. Anh không muốn dính dáng gì đến chuyện của Đạo môn nữa!"
Lâm Y Y hiểu tôi, biết trong lòng tôi nghĩ đến điều gì. Cô ấy cười hì hì, nói: "Anh Cửu, bây giờ anh ra bên ngoài trại Cổ Miêu xem thử đi!"
"Ồ?" Tôi hơi sửng sốt, sau đó cũng cùng Y Y ra khỏi trại Cổ Miêu. Vừa mới bước đến cửa lớn của trại Cổ Miêu, nước mắt của tôi không kìm được mà chảy xuống. Chỉ thấy ở ngoài cửa chính của trại Cổ Miêu có một đám người đang đứng. Lâm Tiêu, anh Mạnh, Cẩu Tử, hai huynh đệ Dương lão tam, Vương Kỳ Bằng...
Tất cả đều đã đến. Khoảnh khắc thấy tôi xuất hiện, tất cả đồng loạt cười hô lên với tôi: "Anh Cửu... Đã lâu không gặp! Nửa năm không gặp, có lẽ đêm nay phải uống cho say mới được nhỉ?"
Tiếng anh Cửu kia lập tức khiến tôi rơi lệ lần nữa. Hồi lâu sau, tôi mới mở miệng trả lời: "Các huynh đệ, đã lâu không gặp!"
Lâm Y Y sắp xếp tiệc tối giúp chúng tôi. Chúng tôi vừa uống rượu vừa nhớ lại, nhớ lại những tháng ngày trước kia, nhớ lại những năm tháng rung chuyển nọ, nhớ lại thời gian trẻ trung nhiệt huyết đó...
Đêm đó, mọi người chúng tôi đều uống say mèm... Những hồi ức đã qua kia đều mãi mãi tồn tại trong tiếng cười lớn của chúng tôi...
Hết!
Phần II: Giới thiệu truyện
Có những người phi thường như thế... Họ hành tẩu giữa chốn âm dương, chém yêu ma, phá tà sát, duy trì âm dương hòa hợp! Họ một lòng hướng đạo, đấu với kẻ ác, phong ấn lệ quỷ, nghiêm với đạo tà! Họ đều là những con người vô danh, chỉ có một manh mối thần bí: Long Tổ!

Bình Luận

0 Thảo luận