Người xưa nói rất đúng, người xấu bụng thì dễ trúng tà, câu này quả không sai chút nào.
Tôi đã tận mắt chứng kiến một con bạc táng gia bại sản, vì đánh bạc mà tự tay đào mồ của ông cha tổ tiên nhà mình lên rồi lén lút bán cho người khác để thu lợi, cuối cùng cả nhà chết thảm!
Tôi cũng tận mắt chứng kiến một ngôi miếu cổ xây trên núi hoang, trong phạm vi năm dặm không có một chút hơi người. Nhưng cứ đến đêm mười lăm, chắc chắn sẽ có người nghe được tiếng đánh chuông trong miếu. Mà người tò mò bước vào miếu, khi ra ngoài tám chín phần mười đều sẽ điên điên khùng khùng!
Tôi cũng từng đích thân ghé qua một ngôi làng hạnh phúc, trong làng chẳng có lấy một người đàn ông, tất cả đều là những cô gái xinh đẹp cởi mở. Nhưng điều quái dị là, phàm là đàn ông vào làng thì sẽ chẳng có ai sống sót trở ra!
Tôi có thể nhìn thấy những chuyện lạ thường không phải vì tôi quá tưởng tượng, mà là vì tôi từng làm việc cho Cục điều tra phong tục tập quán dân tộc thần bí nhất của đất nước – Long Tổ. Những câu chuyện kỳ lạ chân thực kể trên chỉ là một phần không đáng kể trong quá trình làm việc tại Long Tổ của tôi mà thôi.
Có những chuyện các bạn chưa bao giờ nghe nói, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng chắc chắn không tồn tại. Vô số những chuyện kỳ lạ quỷ dị không thể tưởng tượng nổi đều được xếp hết vào hồ sơ tuyệt mật. Người biết bí mật, có lẽ chỉ có mình tôi là còn sống!
Mà sở dĩ tôi chọn cách ghi lại những hồi ức này là vì tôi muốn dùng chúng để tưởng niệm những anh em kỳ nhân dị sĩ của tôi cùng với những tháng ngày đen tối hành tẩu giữa chốn âm dương.
Vì phải giữ bí mật nên tôi chỉ có thể sử dụng tên giả để thay thế tên người và địa danh trong truyện!
Tôi tên là Lạc Tiểu Ngư, nhắc đến chuyện cũ của tôi thì phải bắt đầu nói từ ông chú ba không biết cố gắng, cờ bạc thành tính kia. Chính ông ta đã thay đổi vận mệnh cả đời tôi, và cũng chính ông ta đã tự tay hại chết người nhà của mình.
Thuở ấu thơ, tôi sống ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở miền núi tên là làng Cửu Long ở khu vực Tây Nam. Ông nội là thầy giáo trong thôn, bà nội qua đời sớm, dưới gối có bốn người con cả trai lẫn gái. Nhưng bởi vì sống trong thời đại đặc thù kia, ông nội bị giam vào trong chuồng bò*, lại bất hạnh gặp phải năm thiên tai, cuối cùng chỉ có bố tôi và chú ba là sống sót.
(*) Chuồng bò: Trong Cách mạng Văn hóa Trung Quốc, nó thường được dùng để chỉ nơi các tù nhân văn hóa bị giam giữ.
Bố tôi là anh cả trong nhà, vì phải chăm sóc chú ba nên cuộc sống cực kỳ khó khăn. Vất vả lắm mới chờ đến khi ông nội được thả ra, ai ngờ ông đã sớm mắc bệnh nặng trong người, vừa ra ngoài được ba ngày thì nhắm mắt xuôi tay.
Trước lúc lâm chung, ông nội đã dặn dò, bất kể bố tôi dùng cách gì thì cũng phải chôn ông ấy ở vịnh Cửu Long phía sau núi. Ông nói rằng chỉ khi chôn ông ở vịnh Cửu Long, hậu đại nhà họ Lạc chúng tôi mới có thể con cháu thành đàn, không bị báo ứng. Đồng thời ông còn nghiêm khắc cảnh cáo bố và các chú tôi rằng, nếu như bọn họ không làm được thì có thành quỷ ông cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Bố tôi là người hiếu thảo tốt bụng, cuối cùng phải đồng ý làm việc cực nhọc cho người ta một năm mới mượn được một cỗ quan tài nhỏ, chôn ông nội ở vịnh Cửu Long như ông mong muốn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, điều kiện cuộc sống dần dần trở nên tốt hơn, bố tôi và chú ba lần lượt lập gia đình. Sau khi tôi sinh ra, cả nhà càng thêm hạnh phúc hòa thuận. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc tôi mười hai tuổi, chú ba dính phải thói xấu thích đánh bạc, không những thua sạch hết tài sản trong nhà mà còn vác thêm một đống nợ cờ bạc. Mỗi lần ông ta thua tiền về nhà đều không tránh khỏi chuyện nổi cáu, đánh chửi thím ba.
Có một lần bố tôi thật sự không nhìn nổi nữa mới tát cho ông ta một cái. Trong cơn tức giận, chú ba chạy lên trên trấn rồi lêu lổng cả ngày với đám bạn xấu của ông ta, mãi không về nhà.
Mãi đến nửa tháng sau, chú ba mới trở lại!
Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó là buổi chiều. Lúc ấy tôi đang chơi trốn tìm với bạn bè trong làng thì chú ba đột nhiên chạy tới tìm tôi, đưa cho tôi không ít đồ chơi.
“Tiểu Ngư Nhi, chú ba đã không về rất lâu rồi, chú muốn đi thắp hương viếng mộ cho ông nội cháu, cháu đi cùng với chú ba được không?”
Từ nhỏ tôi đã ham chơi nghịch ngợm, suốt ngày chỉ thích chạy ra ngoài, tôi không nói hai lời, hấp tấp đi theo chú ba tới sau núi, nhưng đến khi tôi bước đến trước mộ ông nội thì mới phát hiện trước mộ ông còn có một người mặc đồ đen đang đứng đó.
Người này như rất sợ ánh nắng vậy, không chỉ mặc quần áo màu đen mà ngay cả đầu và mặt cũng quấn lụa đen, cơ thể trông rất gầy gò, làn da thì trắng bạch chẳng có chút màu máu, tạo cho người ta một loại cảm giác ốm yếu bệnh tật.
Chú ba thấy tôi tò mò quan sát người áo đen thì chợt ngồi xổm trước mặt tôi, kéo tay tôi nói: “Tiểu Ngư Nhi, không giấu giếm gì cháu, chú ba đánh bạc nợ không ít tiền, nếu không trả tiền thì người xấu sẽ chặt tay chặt chân của chú ba. Bây giờ chỉ có cháu có thể cứu chú ba, cháu nhất định phải giúp chú!”
Lúc ấy tôi không biết mối liên hệ lợi ích và cái bất lợi trong đó, còn đắc ý vỗ ngực an ủi ông ta: “Chú ba, chú đừng sợ, chúng ta trở về tìm bố của cháu. Bố của cháu sức lớn, người xấu không đánh lại bố cháu đâu!”
Chú ba cười khổ lắc đầu, dùng sức kéo tay tôi, nói vô cùng đáng thương: “Tiểu Ngư Nhi, cái lão ngoan cố bố cháu không giúp cho chú được, chỉ có cháu có thể cứu được chú thôi. Chỉ cần cháu đồng ý cho chú ba đào mộ ông nội, chú này sẽ trả tiền giúp chú ba.”
Lúc đó, trong đầu tôi hoàn toàn không thể lý giải lời chú ba nói có nghĩa gì, tôi ngờ nghệch nhìn chú ba một lúc, lại vừa nhìn về phía người áo đen bên cạnh.
Người áo đen thuận thế gật đầu, nói: “Bạn nhỏ, chuyện là như thế này. Bởi vì nhà chú có người già qua đời nên vị tiên sinh này giúp bọn chú chọn một mảnh nghĩa địa, lại đúng là mảnh nghĩa địa chôn ông nội cháu. Thế nên chú mới tìm đến chú ba của cháu, muốn mua mảnh đất này với giá cao. Nhưng hai người yên tâm, chú sẽ tìm cho ông nội cháu một chỗ âm trạch* thích hợp với ông ấy hơn!”
(*) Âm trạch: Người mê tín gọi mộ phần là âm trạch.
Người áo đen kia vừa nói xong là chú ba tôi lại tiếp lời: “Tiểu Ngư Nhi, chỉ cần cháu đồng ý, ông nội cháu sẽ không trách tội chú nữa. Hơn nữa mộ phần của ông nội cháu vừa nhỏ vừa hẹp, đằng trước lại là vách núi. Chúng ta vừa lúc có thể thừa cơ hội này đổi một nơi ở tốt hơn cho ông ấy! Nhưng nếu cháu không đồng ý thì cẳng tay cẳng chân này của chú ba sẽ không còn giữ được nữa!”
Chú ba nói xong câu cuối thì cảm xúc càng lúc càng kích động, trong giọng nói mang tiếng nức nở, trông người vừa bất lực lại vừa đáng thương. Thấy ông ta như thế, lòng tôi rất khó chịu.
Thật ra bình thường chú ba đối xử với tôi rất tốt, thím ba không sinh được cho ông ta đứa con nào nên ông ta vẫn luôn đối xử với tôi như con ruột của ông ta, còn thương tôi hơn cả bố tôi. Nghĩ đến việc lần này có thể đổi một chỗ tốt hơn cho ông nội, tôi cắn răng đồng ý.
“Chú ba, cháu giúp chú.”
Chú ba nghe lời tôi nói, thần kinh căng cứng lập tức hoàn toàn thả lỏng, ông ta liên tục hứa hẹn rằng sau này sẽ mua nhiều đồ chơi và quần áo hơn cho tôi.
Tiếp đó, chú ba lại lấy bộ công cụ đào mộ đã sớm chuẩn bị ra, đồng thời lại bảo tôi quỳ trước mộ đốt vàng mã, nói rằng trước khi mộ chưa đào thì tôi nhất định không được đứng dậy.
Lúc ấy tôi chẳng sợ chút nào, thậm chí còn rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc ông nội đã biến thành thế nào.
Tốc độ của chú ba và người áo đen rất nhanh, hai người đồng thời cùng đào, nhưng cũng phải chừng một tiếng thì mới đào phẳng mồ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một cỗ quan tài mục nát.
Sự chú ý của tôi hoàn toàn rơi vào chiếc quan tài trong huyệt mộ, chỉ là nắp quan tài còn chưa để lộ, tôi không nhìn thấy tình huống bên trong. Nhưng lạ cái là cũng không biết do tôi nhìn lầm hay xuất hiện ảo giác, dường như tôi thấy trong quan tài có khí trắng dày đặc tỏa ra.
Không chỉ như thế, tôi còn chú ý tới một điều rằng đám kiến trong mồ bò tứ phía như nổi điên, tốc độ nhanh như chuột vậy. Trước giờ tôi chưa từng thấy kiến nào bò nhanh như vậy, giống như có thứ gì đang đuổi theo bọn chúng, chớp mắt đã bay biến.
“Bố! Khi còn sống bố là một thầy giáo, sau này bị nhốt vào chuồng bò. Bố sinh bốn chị em tụi con, nhưng chưa hết ân nuôi dưỡng. Bây giờ con trai của bố gặp nạn, đến lúc bố phải trao ân đó ra rồi! Bố yên tâm, sau khi thành chuyện, con sẽ đổi một chỗ tốt hơn cho bố!”
Tôi đang quan sát đám kiến chạy mất tăm kia thì chợt chú ba lên tiếng, nói xong thì ông ta nháy mắt ra hiệu với người áo đen. Người áo đen lập tức dùng một mảnh vải trắng phủ lên quan tài cản ánh mặt trời, chú ba thì cầm một hộp gỗ nhảy vào trong huyệt mộ.
Tôi không thấy tình huống trong đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng “kẽo cà kẽo kẹt” khi mảnh gỗ bị xốc lên, sau đó thì tôi ngửi thấy một mùi hôi rất gay mũi.
“Ầm!”
Mà đúng lúc này, trên trời bỗng nổ vang tiếng sấm! Tôi vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời vốn khoáng đãng chợt tụ tập từng đoàn mây đen, hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, bóng tối lập tức tiến đến.
Một giây sau, giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống.
Tôi đang bị dọa cho bối rối hoảng sợ thì chú ba đột nhiên hô to một tiếng từ trong huyệt: “Tiểu Ngư Nhi, tuyệt đối đừng đứng lên, cháu là cháu trai của ông ấy, ông nội cháu sẽ không hại cháu đâu! Sắp kết thúc rồi, đừng sợ!”
Lúc đó đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi ngơ ngác gật đầu, tiếp tục quỳ trước mộ. Giọt mưa rơi vào người tôi, thời tiết nóng bức nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rét run cả người.
Lại mấy phút trôi qua, tôi cảm thấy người càng ngày càng lạnh, cơ thể lạnh đến độ bắt đầu co giật. Tôi thật sự không chịu nổi nữa mới mở miệng hô, ngay cả nói chuyện cũng lẩy bẩy: “Chú… Chú ba, xong… xong chưa?”
“Tiểu Ngư Nhi, không có chuyện gì hết, xong rồi!”
Chú ba đáp lại tôi một câu, sau đó leo ra khỏi huyệt, trực tiếp chui vào trong rừng trúc với người áo đen, hai người nhanh chóng khiêng một bộ quan tài đỏ như máu trở về, hợp lực vùi quan tài đỏ máu ấy vào trong huyệt mộ, cuối cùng thì lấp mồ lại một cách sơ sài.
Làm xong mọi chuyện, chú ba nói với tôi: “Tiểu Ngư Nhi, mau trở về đi cháu! Tuyệt đối đừng nói cho bố cháu biết, nếu không bố sẽ đánh cháu đó, chờ chú trở về tự nói cho ông ấy biết nhé!”
Tôi đã sớm muốn chạy khỏi nơi này rồi, thế là vội gật đầu rồi “vâng” một tiếng, nhanh chân chạy xuống núi. Đến khi tôi chạy về thôn thì trời đã sắp tối. Tôi sợ bố tôi đánh tôi, không dám nói cho bố biết chuyện của chú ba, bèn lặng lẽ chạy vào phòng từ cửa sau, cởi quần áo rồi chui vào ổ chăn, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Cộp… Cộp…
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy một hồi tiếng bước chân rất nhỏ như có người đi lại trong phòng tôi. Tôi vừa mở mắt ra thì chợt nhìn thấy một lão già mặt vàng gầy còm đứng ở bên giường mình, đôi mắt hõm sâu đang nhìn tôi chằm chằm, không ngừng cười u ám…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận