Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1001: Vô tình trôi qua

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Xảy ra chuyện gì với ta vậy?"
Một giọng nói già nua sợ hãi vang lên xung quanh Đại Bạo diễm.
"Vì sao giọng của ta bỗng già nua thế này?"
"Răng của ta, răng của ta, tại sao chúng lại rơi ra?"
"Lạch cạch..."
Ai đó giơ lên một pháp bảo lên như một vòng mặt trời.
Pháp bảo bình thường có thể chiếu sáng một ngôi sao, trong bóng tối dày đặc này, phạm vi bao phủ lại không đến một mét.
"Các người... là ai?"
Người nâng pháp bảo quay một vòng, phát hiện tất cả những người xung quanh mình đã trở nên vô cùng già nua.
"Khụ khụ, tôi là Thiên Tinh Tử!"
Tiếng ho khan dữ dội vang lên, khiến người ta không thể không hoài nghi liệu mình có ho ra phổi không nếu cứ tiếp tục ho khan như thế này.
"Nghiệp chướng, mi lừa ta, Thiên Tinh Tử hình dáng đường đường, làm sao có thể giống một lão già khọm khẹm như mi chứ."
Nam tử cầm pháp bảo rất tức giận.
Nhưng gã lập tức hoảng sợ khi phát hiện ra da của mình cũng khô ráp và sần sùi như vỏ cây.
Gã hoảng sợ sờ lên mặt mình, làn da vốn là bóng lóng lại đầy nếp nhăn.
"Ta là ai?" Gã tuyệt vọng kêu lên.
Lúc này, tất cả mọi người rốt cuộc hiểu ra những người già sắp chết xung quanh đều là những người cùng nhau xem trận chiến.
Dường như có một tên trộm đã đánh cắp thời gian của bọn họ mà không bị ai phát hiện.
"Tại sao lại biến thành như vậy?"
Tuyệt vọng, đây mới là sự tuyệt vọng thực sự.
Điều mà người tu hành lo sợ nhất là thời gian trôi qua không thể giải thích được.
...
Một số người trong cái chụp cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng quỷ dị này.
Trương Đại Pháo khom eo, ánh mắt đục ngầu không chịu nổi.
Hắn ta thất thần nhìn bóng đêm, cắn chặt môi, đôi mắt đục ngầu sáng đến khủng bố.
Hắn ta tin chắc rằng Đại Đế sẽ kết thúc tất cả những chuyện này.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Tử Thần.
Cô vốn không phải là một sinh vật sống, thời gian trôi qua đối với cô dường như chẳng có ý nghĩa gì.
"Tiểu công tử." Tử Thần hét lên nhẹ nhàng, một ngọn lửa màu xanh lam bốc lên trong tay.
Đó là ngọn lửa của linh hồn cô, ngọn lửa này xuyên qua bóng tối chiếu sáng xung quanh.
"Ah!"
Tử Thần kêu lên có chút khó xử, vội vàng che mắt lại.
Bởi vì trước mặt cô là một thiếu niên trần truồng.
Xung quanh thiếu niên là bộ quần áo phá nát.
Kỳ quái nhất chính là trên cổ thiếu niên còn có một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành.
Mái tóc vàng óng ánh của thiếu nữ chiếu sáng rạng rỡ trong ánh lửa xanh lam.
Đôi cánh trong suốt sau lưng cô không ngừng rung động, như thể tỏ rõ sự bất an của cô.
Thiếu nữ ngồi trên cổ thiếu niên khoanh tay che ngực.
Nhưng bộ ngực đồ sộ hoàn toàn không thể che được, dù thế nào thì vẫn bị lộ ra ngoài một ít.
Rõ ràng cô cũng thân không mảnh vải.
Chóp mũi xinh xắn của thiếu nữ đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ như tôm trong nồi, đầy xấu hổ và bất an.
Nhưng ấn ký màu vàng trên trán khiến cô thần thánh như là cửu thiên chi nữ, thần thánh không thể xâm phạm.
"Chuyện... chuyện gì vậy, huhu." Thiếu nữ lo lắng khóc thút thít.
Thiếu nữ bất an nói, cặp đùi thon dài trắng nõn và rắn chắc đang kẹp lấy cổ thiếu niên vô thức dùng lực.
Thiếu niên trợn tròn mắt, không có chút nào may mắn khi tận hưởng được xuân quang vô hạn này.
"Tôi... Tôi... Minh... Em... Tiên nhân... Em... Muốn kẹp chết... Ông đây hả?"
Thiếu niên đứt quãng nói câu này, thiếu chút nữa không có hơi nói ra, cứ thế đi đời nhà mà.
"Tiểu công tử."
Tử Thần nhìn đám người già bên ngoài cái chụp, ngay lập tức hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Thời gian rõ ràng đã vô tình trôi qua không biết bao nhiêu lâu.
Theo dòng thời gian, tiểu công tử đã trưởng thành một chàng trai tuấn tú.
Thiếu nữ xinh đẹp vô song đang cưỡi trên cổ hắn có lẽ chính là tiểu tinh linh hoạt bát đáng yêu Lưu Tô Minh Nguyệt.
Tiểu tinh linh này cũng đã lớn, rõ ràng thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế.
Tử Thần đi lên ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Cô bé, mau buông chân ra, tiểu công tử sắp bị cô kẹp chết rồi."
"Ah" Lưu Tô Minh Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước, bị dọa bắt đầu khóc.
Tử Thần ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt đang kinh hãi xuống.
"Rầm!"
Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt, sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
"To vãi, sau này đứa nhỏ sẽ không đói rồi." Đây là lời mà Tiêu Trần nói trước khi ngất đi.
Lưu Tô Minh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt gần như nhỏ máu, tất nhiên cô biết cái lão lưu manh này đang nói về cái gì.
Tử Thần nhẹ nhàng vẫy tay, Lưu Tô Minh Nguyệt và Tiêu Trần nhân tính trần truồng đều mặc một cái áo choàng đen.
Khi Tử Thần ôm Tiêu Trần nhân tính bỗng có chút kỳ quái.
Những tu sĩ bên ngoài kia không chịu được thời gian trôi qua đã biến thành người già.
Còn tiểu công tử thân thể chỉ là một phàm trần, làm sao có thể dừng lại khi lớn lên thành thiếu niên.
"Lão lưu manh, anh không sao chứ?"
Lưu Tô Minh Nguyệt nhút nhát e lệ nhích lại gần.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của Tiêu Trần nhân tính, lại nhớ đến thân thể trần truồng của mình lúc nãy cưỡi trên cổ hắn, khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên.

Bình Luận

0 Thảo luận