"Tôi rất ngạc nhiên, tại sao cậu biết được là tôi, lấy thực lực cậu bây giờ mà nói, căn bản không thể nào bắt được tôi."
Tiêu Trần chỉ trăng máu trên bầu trời: "Tôi thực sự nghĩ không ra, trên thế giới này, trừ đại tà vật là ông, còn có ai có thể dẫn ra trăng máu."
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn trăng máu trên trời, sửng sốt một chút.
Lập tức nở nụ cười.
Hắn ta cười rất lớn tiếng, cười đến gập lưng, nhìn qua rất vui vẻ.
"Cười đã không?"
"Buồn cười, mẹ nó quá buồn cười."
Bàn Cổ Tà Tướng ôm bụng, dần dần thẳng người dậy.
"Này." Bàn Cổ Tà Tướng ném bình rượu trong tay về phía Tiêu Trần.
"Bịch!"
Tiêu Trần vững vàng tiếp được bầu rượu, mở nút lọ, một mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.
"Rượu ngon."
Tiêu Trần hớp một ngụm lớn, rượu cay nồng, như một ngọn lửa nóng đốt từ yết hầu cho tới bụng.
Sảng khoái.
Nhìn dáng vẻ hào phóng của Tiêu Trần, mắt Bàn Cổ Tà Tướng đầy tán thưởng.
"Ngày hôm nay thấy cậu vào đội ngũ này, tôi đặc biệt đi đô thành Đại Lương đã bỏ hoang, moi ra bầu rượu này."
Tiêu Trần như là một thùng rượu, trực tiếp dốc cả bầu rượu.
"Đờ mờ ông thú vị thật, trong lòng hận thì không thể đánh tôi phọt ra quần, mặt ngoài lại mời tôi uống rượu."
Bàn Cổ Tà Tướng vô tội giang tay: "Nếu nói không muốn làm thịt cậu, vậy chắc chắn là lời nói dối, thế nhưng tôi cũng đã từng nói, tôi thích người như cậu, nếu như không có xung đột, tôi sẽ mời cậu uống miếng rượu."
"Hức." Tiêu Trần nấc lên: "Tôi lại không thích ông lắm, rượu cũng uống rồi, sau đó thì sao?"
"Ầm!"
Tiêu Trần đâm Liên Thương Sinh ở bên cạnh, chân phải bỗng nhiên đạp xuống, sức mạnh bàng bạc, cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.
Đất đai xung quanh giống như cuộn sóng, lay động một cách không chân thực.
"Cậu thực sự muốn đánh?" Bàn Cổ Tà Tướng đầy ẩn ý nhìn Đại Long thành nơi xa.
"Ông đây thấy gương mặt đó của ông thì phiền, vẻ mặt thì chính khí, muốn ai dập đầu đó?" Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Đánh thì đánh, nhưng cậu cũng không thể nói tướng mạo của tôi được, đây đúng là dung mạo của Bàn Cổ đại thần các cậu kính ngưỡng nhất còn gì."
Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên ra tay, ác ý khổng lồ, cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, trong một chớp mắt đã bao trọn cả bầu trời đêm.
Tiêu Trần làm một tư thế rất kỳ quái.
Tay phải thành quyền, nhẹ nhàng ấn lên mặt đất đang không ngừng lay động, đây chính là thức mở đầu của Chấn Thiên Thức.
Ảo ảnh ác quỷ to lớn dâng lên sau lưng Bàn Cổ Tà Tướng.
Nhìn tư thế kỳ quái của Tiêu Trần, Bàn Cổ Tà Tướng dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
"Quyền này của cậu, lấy từ đâu vậy."
"Ông nói nhảm nhiều thế làm gì." Tiêu Trần trợn trắng mắt mắt.
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Trần đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Thân hình của Tiêu Trần cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông ra ngoài.
Như là nắm tay có ý thức của mình, mang theo Tiêu Trần xông ra vậy.
Trên nắm tay của Tiêu Trần chớp động ánh sáng đen quỷ dị.
Nơi bóng dáng Tiêu Trần đi qua, đất đai dưới chân, đều kịch liệt lay động như nước biển thủy triều.
Mặt đất cứng rắn tựa như trở nên mềm mại hơn, thế mà xuất hiện cuộn sóng chồng chất mà lên.
Tất cả sự vật trên đường nhỏ, lại đều bị hút lên trên đỉnh đầu Tiêu Trần.
Nơi đi qua, cây cối cao lớn, đá tảng to bằng gian phòng, cỏ nhỏ nhu nhược không còn chút gì.
"Quả nhiên là loại quyền pháp này." Sắc mặt Bàn Cổ Tà Tướng trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Thiên Địa Môn." Bàn Cổ Tà Tướng thế mà lại nhanh chóng lùi về sau.
"Ầm!"
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên hạ xuống một cánh cửa đá thật to.
Trên cửa đá đen, chớp động ánh sáng như kim loại, trên ấy khắc đầy thú đồ thần kỳ.
"Graoo."
Lúc này thú đồ ấy như là sống lại, phát ra tiếng gầm rung trời.
"Ầm!"
Nắm đấm của Tiêu Trần, hung hăng nện lên trên cửa đá.
Cửa đá nhìn như bền chắc vô cùng, trong chớp mắt sụp đổ.
Đá vụn to lớn, cũng bị lực hút quỷ dị tụ tập lên đỉnh đầu Tiêu Trần.
Trên đỉnh đầu Tiêu Trần, lúc này đã tạo thành một bàn quay cực lớn đường kính ba dặm, che trời lấp đất.
"Ầm!"
Lại một cánh cửa đá, ầm ầm hạ xuống, chặn nắm đấm của Tiêu Trần.
Ngọn lửa xanh vặn vẹo quỷ dị, kịch liệt bốc cháy trên cửa đá, không khí bị đốt ra khe nứt to lớn.
Nắm đấm của Tiêu Trần không có ý dừng lại, mang theo sức mạnh không thể địch nổi, đánh lên trên cửa đá khổng lồ.
Cửa đá vỡ vụn thành từng mảnh.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Cửa đá khổng lồ liên tục hạ xuống, trọn chín cánh cửa đá, ngăn trở một quyền thẳng tiến không lùi của Tiêu Trần.
Khi đánh nát cánh cửa thứ mười,
Sức mạnh khổng lồ và sự va chạm kinh khủng, đã khiến tay Tiêu Trần không chịu được thêm.
Xương đã nứt ra, cơn đau đớn kịch liệt khiến Tiêu Trần thanh tỉnh một ít.
Tiêu Trần nhìn hai cánh cửa còn lại, cắn răng, liều mạng đánh tới.
"Ầm! Ầm!"
Tiêu Trần đánh bể hai cánh cửa đá cuối cùng, thế nhưng xương của cả cánh tay đều bị đụng nát bấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận