Người đàn ông dụi mắt, như thể gã không thể tin vào mắt mình.
Nhìn vẻ mặt cưng chiều của người phụ nữ, người đàn ông lắp bắp hỏi: "Thằng... thằng... thằng nhãi này là ai?"
"Ông là ông nội chú." Tiêu Trần trợn mắt, tức giận nói thầm.
Trên mặt người đàn ông tràn đầy hắc tuyến: "Nhãi con có biết tôi là ai không?"
"Chó liếm chứ gì, còn có thể là cái gì được?" Tiêu Trần sung sướng lắc lư ở trong vòng tay của người phụ nữ nhìn người đàn ông với vẻ mặt khiêu khích.
"Mày, mày, mày..." Người đàn ông nhìn bộ ngực của người phụ nữ bị đầu Tiêu Trần xê dịch thành nhiều hình dạng khác nhau, tức giận không nói nên lời.
Người phụ nữ nhìn người đàn ông, lạnh lùng hỏi: "Kiếm Chủ, anh tới làm gì?"
Vẻ mặt người đàn ông thương tâm nhìn người phụ nữ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: "Huyên Huyên, đứa nhỏ này là của ai?"
"Rầm!"
Người đàn ông lại bay ra ngoài.
Lần này Kiếm Chủ trở lại rất nhanh, gã bưng mặt, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
"Không được gọi tên của tôi." Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Đột nhiên, hai mắt Kiếm Chủ sáng lên, gã nhìn thấy chiếc răng hổ của Tiêu Trần, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Cô đưa huyết chi truyền thừa cho thằng nhãi này?"
Người phụ nữ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kiếm Chủ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải con của cô ấy là được, chỉ cần nữ thần không thích người nào, gã sẽ có cơ hội.
"Ha ha." Kiếm Chủ bỉ ổi cười rộ lên, tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc của mình và người phụ nữ sau này.
"Tên ngu này là ai vậy?" Tiêu Trần thật sự nhịn không được hỏi.
"Kiếm Chủ, kiếm chi cộng chủ, kiếm tu số một tinh không." Người phụ nữ giải thích cho Tiêu Trần.
"Quá khen, quá khen." Kiếm Chủ không biết xấu hổ lắc đầu.
"Kiếm tu à, chẳng trách ngu như vậy." Tiêu Trần nghiến răng, trông như nhìn thấy một tên ngốc.
"Nhãi con có ý kiến gì với kiếm tu à? Ồ, không đúng?" Kiếm Chủ hiếu kỳ ồ lên, như thể phát hiện ra một đại lục mới.
Kiếm Chủ nhìn chiếc răng hổ của Tiêu Trần nói: "Lại là độc răng, chẳng lẽ truyền thuyết đó là thật?"
"Có phải anh nói nhiều quá rồi không?" Trên cơ thể người phụ nữ xuất hiện những gợn sóng màu trắng bạc.
Kiếm Chủ giơ tay lên làm ra vẻ đầu hàng: "Cái đó, cái đó, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, chỉ là hiếu kỳ thôi."
Tiêu Trần hoài nghi giật giật hàm răng của mình hỏi: "Độc răng thì làm sao?"
Người phụ nữ lắc đầu, thân mật xoa đầu Tiêu Trần nói: "Con không cần biết loại chuyện này, không có lợi cho con đâu."
Tiêu Trần liếc mắt, cô ta không muốn nói, hắn chẳng muốn hỏi nhiều, dù sao hắn cũng không định dùng quá nhiều sức mạnh trong cơ thể mình.
Nếu sau này thực lực hắn dần dần tăng lên, Tiêu Trần nhất định sẽ nghĩ cách trực tiếp tước bỏ sức mạnh này đi.
Dù sao, đó cũng không phải là sức mạnh của chính mình, khi sử dụng trong lòng Tiêu Trần cảm thấy không dễ chịu lắm.
"Được được được, cô buông tôi ra, tôi còn phải đi làm thịt người đây này!"
Tiêu Trần hung dữ nhìn đám Long Dược Thiên.
Thấy vậy, toàn thân Long Dược Thiên khẽ run rẩy, chuyện phát sinh bây giờ đã sớm nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
"Con muốn giết ai?" Người phụ nữ hỏi.
"Liên quan cái beep gì đến cô, cô mau bỏ tôi xuống." Tiêu Trần tức giận nói, lại bắt đầu giãy dụa.
Nhìn Tiêu Trần vùng vẫy loạn xạ trong lồng ngực người phụ nữ, Kiếm Chủ vừa hâm mộ vừa tức giận.
Vô số năm qua, gã thậm chí còn chưa được nắm tay cô, nhưng bây giờ thằng nhãi này lại có thể muốn làm gì thì làm ở trong ngực cô.
Kiếm Chủ bỗng nảy ra ý nghĩ muốn đánh chết Tiêu Trần.
Người phụ nữ liếc nhìn đám Long Dược Thiên.
Lúc này, bọn họ cảm giác được huyết dịch trong cơ thể không ngừng sôi trào, giống như sắp phá thân chảy ra ngoài vậy.
Cảm giác khủng bố khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh.
Một vài người không thể chịu được cảm giác khủng bố này, lấy pháp bảo của mình ra lật đật chạy trốn.
"Các người dám." Long Dược Thiên phẫn nộ gầm lên.
"Này này này, cái đám cháu trai kia, chúng mày còn dám chạy à." Tiêu Trần chỉ vào mấy người đang chạy trốn, tức giận suýt chút nữa ngất đi.
Nếu những người tu hành này một lòng muốn trốn, Tiêu Trần sẽ khó tìm được bọn họ.
Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Tiêu Trần, người phụ nữ nhẹ nhàng phất tay.
Mấy người đang chạy trốn đột nhiên dừng lại.
Sau đó, từng dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trên người bọn họ.
Máu giống như một vật thể sống, lưu động trên không trung.
Rất nhanh thân thể mấy người chạy trốn bỗng trở nên khô quắt, biến thành từng cái thây khô.
Trong nháy mắt, năm vị đại năng trong mắt thế nhân đều hóa thành thây khô, thậm chí không có chỗ phản kháng, nếu nói ra, có lẽ cũng chẳng ai tin.
"Còn muốn giết ai nữa?" Người phụ nữ ôn nhu hỏi.
Tiêu Trần đỡ trán, mỹ nhân này nghe không hiểu lời nói à?
Tiêu Trần vùng vẫy thêm vài lần nữa, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tay, Tiêu Trần giận dỗi nói: "Trừ đám người phía dưới ra, cô làm thịt hết tất cả mọi người xung quanh đây đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận