Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1343: Đại chiến

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Mẹ, chúng ta cùng đi, cùng đi có được hay không, không trở lại đây nữa." Hàn Tử Kỳ lệ rơi đầy mặt.
"Ngày hôm nay cho dù như thế nào mẹ cũng không đi được."
Bóng dáng tiên sinh bỗng nhiên biến mất, trong không khí đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng xé rách.
"Tiên sinh..." Vô số binh sĩ Yêu tộc hô lên đầy bi thương.
Sau đó không trung phát ra hào quang màu trắng bạc nhức mắt, một cái gương to lớn cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước người Nam Cung Lạc.
Nam Cung Lạc nhướng mày, trong lòng lại có thể xuất hiện một loạt cảm giác nguy cơ.
"Đây là đạo của bà sao, một chiếc gương?" Giọng điệu Nam Cung Lạc mang theo chế nhạo, thế nhưng trên tay lại không dám chậm trễ chút nào.
Liệt hỏa trong nháy mắt lan tràn ra từ trên người Nam Cung Lạc, trong nháy mắt, nửa bầu trời đều bị nhuộm đỏ.
Dưới nhiệt độ kinh khủng, mọi thứ đều bắt đầu hòa tan.
"Lui về Tuyết Quốc, để ta chặn cô ta lại." Tiên sinh thanh âm mờ mịt hư vô vang lên.
"Đi à?" Nam Cung Lạc cười lạnh một tiếng.
Liệt diễm che trời cuốn tới, mang theo sóng lửa ngập trời.
Đại quân Yêu tộc dưới sóng lửa to lớn nhỏ bé như một con kiến.
Lúc này dị biến nảy sinh, trên mặt cái gương nọ, đột nhiên xuất hiện một dòng suối chảy.
Sóng lửa cuộn trào mãnh liệt đến đều bị hút vào.
"Nhanh lui về, nếu không ta không thể chuyên tâm đối chiến." Giọng tiên sinh t vang lên lần nữa.
"Chát chát..." Mấy vị tướng lĩnh tự tát cho mình mấy cái, các nàng phẫn nộ với sự bất lực của mình.
Thế nhưng loại tranh đấu cấp bậc này, không phải các nàng có thể nhúng tay được, các tướng lĩnh dẫn đại quân lui về Tuyết Quốc.
Chỉ có Hàn Tử Kỳ chết sống không chịu đi, mấy vị tướng quân bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc kệ Hàn Tử Kỳ ở tại chỗ này.
Sóng lửa bị cái gương của tiên sinh hóa giải, Nam Cung Lạc nhíu mày.
Sau đó nắm chặt cái cung đỏ ấy, Nam Cung Lạc ưỡn ngực hóp bụng, giương cung lắp tên, làm liền một mạch, đẹp không tả xiết.
Một mũi tên màu lửa đỏ, xuất hiện ở trên cung lớn, sóng nhiệt cuồng bạo mang đi tất cả.
Tiếng hót thanh thúy của thần điểu vang lên trong trời đất.
Mũi tên đỏ rời dây cung giống như phi điện.
Mũi tên biến ảo thành một con phượng hoàng hỏa diễm to lớn, ầm ầm đụng lên trên gương nọ.
Cơn bão năng lượng, trong nháy mắt mang tất cả dựng lên, bàn tròn to lớn trên bầu trời, lập tức bị xoắn nát.
Đệ tử Huyền Trạch Thiên Cung không kịp trốn chạy, bị trong nháy mắt thắt cổ, huyết quang đỏ thẫm văng tứ phía, trên mặt đất nơi văng tới đẹp đẽ loá mắt tựa như đóa hoa tường vi nở rộ.
"Rắc, rắc..."
Trên gương, xuất hiện vết rách chằng chịt, ngay sau đó nổ lớn vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Thế nhưng những mảnh vỡ này cũng không có rơi xuống phía dưới, ngược lại là di động tốc độ cao.
Mảnh nhỏ di động cuốn tới cơn lốc ngập trời, vây quanh Nam Cung Lạc.
"Chút tài mọn." Nam Cung Lạc cười lạnh, chỉ là cô ta còn chưa cười xong, những mãnh vụn kia, bắt đầu điên cuồng phát nổ.
Năng lượng cuồng bạo, xông ra.
Mảnh nhỏ bổ tung, phát ra những tiếng nổ rung trời.
Nơi trung tâm chiến trường một cơn lốc màu xanh cực lớn bay ra khỏi trung tâm.
Nương theo tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng xung kích dập dờn tới, giống như bão cát phô thiên cái địa nhanh chóng lan ra.
Sóng xung kích nương theo vẻ đẹp của cơn lốc màu xanh nọ mà tách ra, tựa như nhiều đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp diễm lệ, ganh đua sắc đẹp.
Tiếng nổ mãnh liệt vang lên bên tai không dứt, rừng rậm phía dưới hôi phi yên diệt vpows tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đại địa vỡ vụn bị cuốn vào không trung, nếu như rơi xuống giống như sao, đập ầm ầm xuống đại địa vốn đã hoàng tàn.
"Bà dám..."
Giọng nói giận dữ của Nam Cung Lạc vang lên bên trong trời đất, thế nhưng rất nhanh, lại bị tiếng nổ kịch liệt vùi mất.
Bạch Thường và Hồng Liên dựng lên cái chắn, chặn cuộn trào mãnh liệt mà đến sóng xung kích.
Tuy rằng sóng xung kích không có thương tổn quá lớn đối với các nàng, thế nhưng sắc mặt của các nàng rất là tái nhợt.
Các nàng tự hỏi, dưới loại năng lượng kinh khủng ấy, tuyệt không có ai còn sống.
Sắc mặt của Bạch Thường rất khó nhìn, đột nhiên cô ta quay lên bầu trời, nhìn bàn tròn đã đổ đến lung lay sắp đổ đi, ném băng kiếm trong tay mình tới.
Băng kiếm nhanh chóng phóng đại, trong nháy mắt khoảng cách để lại lớn đến nghìn trượng, vững vàng nâng bàn tròn.
"Những người còn lại, trở về tìm cung chủ."
"Bắt đầu!"
Giọng Bạch Thường vang lên, sau đó tay bấm kiếm quyết, băng kiếm to lớn, nâng bàn tròn hư hại, bay về phía xa xa.
"Các cô cũng đi." Bạch Thường nhìn Hồng Liên còn có Tiêu Trần nói.
Hồng Liên duỗi tay, muốn đi kéo ống tay áo Tiêu Trần, thế nhưng nghĩ tới dáng vẻ Tiêu Trần nóng nảy lúc trước, càng khiến cho tay rụt trở về.
"Đi theo tôi đi!" Hồng Liên thận trọng nói.
Tiêu Trần không trả lời Hồng Liên, huyết khí toàn thân đột nhiên bung ra.
Hào quang đỏ tươi nhuộm hồng cả không khí chung quanh, không gian xung quanh dường như rơi vào địa ngục máu tươi.

Bình Luận

0 Thảo luận