Vào thời khắc này, thiên địa bỗng nhiên hoàn toàn tối sầm xuống, toàn bộ không gian đen kịt như vẩy mực.
Hắc khí tuôn ra từ sinh linh đã chết của Đạo Nhất đại thế giới, lúc này như phát điên hội tụ về phía vòm trời.
Những hắc khí này hội tụ tại đỉnh chóp vòm trời, điên cuồng quấn quanh lấy nhau, không ngừng áp súc, cuối hình thành một quả cầu đen có kích cỡ như ngôi sao.
Một luồng khí tức tử vong trầm trọng đến như thực chất, tản ra từ "Ngôi sao nhỏ" màu đen.
Luồng khí tức ấy phủ xuống, nơi đi qua, không gian xuất hiện vết nứt màu đen kinh khủng.
Mấy người Tiêu Trần phía dưới, dưới luồng áp lực kinh khủng, xương trên người phát ra tiếng rắc liên tục, máu tươi không ngừng tuôn ra từ tai mũi.
"Oành!"
Một vầng sáng màu vàng lúc này phóng lên cao.
Chỉ thấy trên người Hầu ca phát ra kim quang óng ánh, toàn thân dường như tắm trong thần huyết màu vàng, uy vũ dị thường.
"Nếu cậu không đi thì không còn kịp rồi, tôi đi phá tan phong ấn, các cậu đi theo sau tô." Hầu ca hét lớn một tiếng.
Tiêu Trần hất máu tươi trong lỗ tai, kéo lại Hầu ca: "Chờ, tin tôi."
"Tin tôi." Tiêu Trần lại lặp lại hai chữ này.
Thật ra trong lòng Tiêu Trần cũng không chắc lắm, không biết pháp chỉ có truyền tới nơi của Tiêu Trần ma tính không.
Nếu như Tiêu Trần ma tính ở một số tuyệt địa có thể cắt đứt mọi thứ, pháp chỉ này rất có thể là không truyền tới.
Thế nhưng Tiêu Trần không có khả năng trơ mắt nhìn Hầu ca dùng Kim Thân của mình đi đụng phong ấn, vậy chẳng khác gì tìm chết cả.
"Đá vá trời nhất định phải được đưa về di khu Bàn Cổ không hao tổn gì, vì an nguy của toàn bộ tinh không, tôi chết thì chết thôi." Hầu ca như đinh chém sắt lắc đầu.
"Xuống... xuống rồi." Vào thời khắc này, Tiếu Sương lắp bắp chỉ vào bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy "Ngôi sao nhỏ" màu đen kia cực nhanh rớt xuống.
Lấy tốc độ như vậy đụng vào Đạo Nhất đại thế giới, sợ rằng toàn bộ thế giới đều phải bị đụng nát bấy.
Đến lúc đó đừng nói còn sống, sợ rằng thi thể cũng không tìm tới.
"Định mệnh, con mẹ nó mi ăn phân à, lâu như vậy còn chưa." Tiêu Trần nhìn quả cầu đen nhanh chóng phóng đại, tức miệng mắng to.
Đương nhiên chắc chắn đang mắng Tiêu Trần ma tính.
"Hắt xì." Lúc này Tiêu Trần ma tính hành tẩu trong hư không hắt hơi một cái.
Ma Chủ nhìn thú vị cười nói: "Đại Đế ngài cũng sẽ hắt hơi?"
"Hắn đang mắng tôi." Tiêu Trần ma tính tức giận nói thầm một tiếng.
"Ai... mạng cả rồi." Hầu ca thở dài, hiện tại mặc dù dùng Kim Thân đi đụng, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì cả.
"Công tử..." Tiếu Sương kéo chặt tay áo của Tiêu Trần, vốn muốn đi kéo tay Tiêu Trần, thế nhưng cuối cùng vẫn không dám.
"Không sao đâu." Tiêu Trần ngồi thẳng lên, một thanh đao dài quá đáng, xuất hiện ở trước mặt.
Cầm trường đao, Tiêu Trần chăm chú nhìn chằm chằm quả cầu đen nhanh chóng rơi xuống, chỉ sợ cũng chỉ có thể vùng vẫy giãy chết.
"Công tử đừng, sẽ chết." Tiếu Sương nhanh chóng chảy nước mướt.
Tiêu Trần không nói gì, quanh thân huyết khí tuôn trào ra.
Lưu Tô Minh Nguyệt ôm chặc ngọc Sơn Thần, ngọc Sơn Thần tản ra quang mang xanh biếc, bao phủ Tiêu Trần.
Trước thời khắc sống chết, tiểu nha đầu này cũng không giống như trước chỉ lo khóc.
Ngay khi Tiêu Trần chuẩn bị liều mạng một lần, một luồng sáng sáng lên.
"A a a..." Từng tiếng nói huyên náo, như hài đồng ê a học nói đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu mọi người.
Nghe âm thanh này, Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã tới.
"Liệt Diễm Thiên Chinh."
Một giọng ôn hòa, hỗn hợp những giọng ê a này truyền vào trong tai mọi người.
m thanh rơi xuống, thiên địa bắt đầu rung động, một vòng hồng quang dâng lên từ đường chân trời nơi xa.
Hồng quang phá vỡ hắc ám, dưới hồng quang chiếu rọi, mọi người cảm nhận được độ nóng nóng rực, như đắm chìm trong dưới ánh nắng chói chang, tất cả không khỏe đều từ từ tiêu tán.
Chuyện khiến người ta ngẩn người xảy ra từ khi hồng quang xuất hiện.
Hồng quang cuốn tới, hóa thành liệt hỏa ngập trời, phủ kín toàn bộ thiên địa, toàn bộ thế giới lúc này như là rơi vào địa ngục lửa.
Sóng lửa bắt đầu lên cao, hình thành sóng triều ngọn lửa kinh khủng, sóng triều lao thẳng tới quả cầu đen đang rớt xuống.
"Oành!"
Sắc đỏ nóng rực, cùng sắc đen yêu dị, va chạm vào nhau.
Sắc đỏ và sắc đen hòa chung một chỗ, tạo ra tia lửa chói mắt.
Khi pháo hoa nổ trên bầu trời đêm tĩnh lặng, nở rộ với vẻ đẹp vô song.
Vẻ đẹp này thậm chí còn khiến người ta quên đi tiếng nổ lớn của nó, sự tĩnh lặng của bầu trời đêm và vẻ tráng lệ trước khi nó tan vỡ.
Vẻ đẹp thường đồng hành với cái chết, theo màn pháo hoa lộng lẫy này, ngọn lửa tràn ngập phô thiên cái địa.
Theo sức mạnh của Tiêu Trần, chỉ đơn giản là không thể chống lại ngọn lửa do Liệt Diễm Thiên Chinh gây ra.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Trần dường như ngửi thấy mùi khét trên tóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận