Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1427: Giải quyết vấn đề (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Hốc mắt Hoàng Phủ Danh Kiếm có chút đỏ lên, ậm ừ nói: "Tôi... Tôi không nhận nổi."
"Không có việc gì đâu, cho anh đấy, anh cứ giữ lấy đi." Tiêu Trần cười cười, như một người chị cả, gõ gõ vào trán Hoàng Phủ Danh Kiếm.
"Cảm... Cảm ơn." Hoàng Phủ Danh Kiếm cúi đầu bái Tiêu Trần thật sâu.
Có thể hắn ta chưa bao giờ nghĩ, chỉ là tùy tiện giúp một chuyện, vậy mà lại có thể có được một bộ tâm pháp như vậy.
"Cô... Cô nương, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?" Hoàng Phủ Danh Kiếm hơi khẩn trương hỏi.
Tiêu Trần cười như không cười nhìn ba người phía sau: "Tôi sẽ không chọn một người nào cả."
Hoàng Phủ Danh Kiếm nở nụ cười, một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Cô nương, cô ở đâu thế? Nếu có thời gian rảnh, tôi muốn đến thăm cô."
"Địa Cầu á, một nơi nhỏ bé, có duyên gặp lại." Tiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Phủ Danh Kiếm.
Mặt của Hoàng Phủ Danh Kiếm vèo cái đỏ bừng.
Tiêu Trần cười nói: "Sau này nếu nhìn thấy một cô gái mình thích thì phải dũng cảm lên, anh cứ ngại ngùng như vậy sẽ không theo đuổi được cô ấy đâu!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Danh Kiếm nặng nề gật đầu, hắn ta quyết định đến Địa Cầu một chuyến.
Hoàng Phủ Danh Kiếm rời đi. Ban đầu hắn ta đến vì hội đấu giá chứ không phải để lên thuyền.
"u Dương Đức, lại đây cho lão tử."
u Dương Đức vừa nghe thấy tiếng Tiêu Trần gọi hắn ta thứ hai, liền biết mình đã không còn cơ hội nữa.
"Ô ô ô~" u Dương Đức lắc đầu nguầy nguậy, nói thế nào cũng không muốn đến đó.
"Tiên sư bà ngoại nhà anh chứ." Tiêu Trần xông tới, túm lấy lỗ tai u Dương Đức như một con cọp cái.
"Haizz!" u Dương Đức thở dài một tiếng, nước mắt giàn giụa đầy mặt.
"Thế nào? Anh muốn thứ gì?" Tiêu Trần hỏi.
Thật ra đối với u Dương Đức, Tiêu Trần cũng không có ân tình gì với hắn ta.
Bởi vì lúc trước ở Canh Kim Thiên Cung, khi Cuồng Dạ phá vỡ phong ấn, Tiêu Trần đã cứu hắn ta một mạng.
Nhưng Tiêu Trần vẫn sẵn lòng thực hiện một nguyện vọng của hắn ta.
Bởi vì Tiêu Trần biết, một người có tà ma trong lòng sẽ không thể nuôi dưỡng ra một tính tình cương trực như vậy.
Tiêu Trần sẵn lòng giúp hắn ta một tay, hoặc nói cách khác là giúp thiên hạ này giữ gìn một người chính khí ngay thẳng.
"Tôi muốn lấy cô, cô có thể thỏa mãn tôi không?" u Dương Đức tủi thân nói.
"Lão tử không đánh chết anh không được mà." Tiêu Trần cởi giày thêu, kéo tóc tên này, bắt đầu đánh loạn xạ.
"Đau đau đau..." u Dương Đức bị đánh nước mắt lưng tròng.
Tiêu Trần truyền cho hắn ta một bộ công pháp để nuôi dưỡng tính tình cương trực. Phản ứng của hắn ta không khác nhiều so với Hoàng Phủ Danh Kiếm.
Ngoại trừ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.
Cuối cùng u Dương Đức cúi đầu bái Tiêu Trần thật sâu: "n truyền pháp sẽ mãi mãi không bao giờ quên."
"Anh đừng có quấn quýt lấy lão tử nữa, đấy mới là ân tình cực kỳ lớn đó, xéo đi." Tiêu Trần đá tên này một cước không còn tung tích.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai kẻ khó nhất.
Hai người Nam Cung Thiên Ninh và Trần Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Hai người họ biết người cuối cùng còn lại có lẽ là sự lựa chọn của Tiêu Trần.
Giờ phút này bọn họ có chút khẩn trương, thậm chí cả khi phá kính bọn họ cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
"Sao lại khẩn trương như vậy, chọn vợ à?" Tiêu Trần trợn mắt túm lấy Trần Thiếu Kiệt.
Nam Cung Thiên Ninh thở ra một hơi, còn Trần Thiếu Kiệt thì giống như một con gà trống bại trận, tức giận phun trào.
"Tại sao cô lại chọn hắn ta?" Trần Thiếu Kiệt tức giận hỏi.
"Chọn cái gì mà chọn, kỹ năng bổ não của các anh tốt ghê." Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
Trần Thiếu Kiệt nhíu mày nói: "Ý của cô là... cô không chọn ai cả?"
"Nói thừa, tại sao tôi phải chọn chứ."
"Được." Nam Cung Thiên Ninh vậy mà lại nở nụ cười.
"Bây giờ là lúc anh đưa ra điều kiện rồi đấy." Tiêu Trần nhướng mày nói.
Lúc trước lý do tại sao Trần Thiếu Kiệt đồng ý giúp Tiêu Trần rèn sắt là vì Tiêu Trần chấp nhận điều kiện của Trần Thiếu Kiệt.
Trần Thiếu Kiệt cười như không cười nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần thấy thế toàn thân nổi da gà.
Tiêu Trần vòng tay ôm lấy thân thể mình, tức giận nói: "Anh đừng có mà quá đáng, tôi là hoàng hoa khuê nữ đấy."
"Điều kiện của tôi rất đơn giản, cô cũng có thể chấp nhận." Trần Thiếu Kiệt đi vòng quanh Tiêu Trần hai vòng.
"Cho tôi hôn cô một cái. Thế nào? Yêu cầu này không quá đáng đúng không?"
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Thế này mà không quá đáng à? Có phải bảo lão tử ngủ với anh một giấc mới là quá đáng hả?" Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến.
Nếu mình thực sự là con gái, để cho hắn ta hôn một cái cũng được, dù sao thì Trần Thiếu Kiệt cũng là một anh đẹp trai.
Nhưng vấn đề là, mình là một người đàn ông á. Mà ngẫm lại không hiểu sao lại cảm thấy con mẹ nó... kích thích.

Bình Luận

0 Thảo luận