"Yêu nghiệt nhà mi, lại dám đường hoàng bước đi dưới ánh nắng, coi chính khí thiên địa như không, hôm nay lão nạp cho dù liều tính mạng, cũng phải diệt trừ mi."
Vẻ mặt Vô Văn đại sư vô cùng chính trực, đột nhiên đưa tay vỗ lại cái đầu trọc bóng loáng của mình.
Đầu trọc trong nháy mắt bị đánh ra vài vết nứt, máu tươi nóng bỏng tuôn trào.
Máu tươi của lão hòa thượng lại là màu vàng, phát ra khí hàng ma dày đặc.
Dòng máu vàng trong nháy mắt nhuộm toàn thân lão hòa thượng thành màu vàng.
Làm cho ông ta nhìn qua như La Hán thân vàng hàng ma trong truyền thuyết, uy phong lẫm lẫm, thần uy mênh mông cuồn cuộn.
Tiêu Trần liếc mắt một cái, có thể là xuất phát từ bản tính của cương thi, có chút chán ghét luồng hơi thở này.
"Đù đây là chiêu thức gì vậy? Bàn tay phách đầu?" Tiêu Trần nói thầm trong lòng.
Vốn tưởng rằng lão hòa thượng này muốn liều mạng, kết quả thao tác kế tiếp khiến Tiêu Trần sợ ngây người.
Lão hòa thượng thế mà lại chạy, không sai là chạy thật.
La Hán thân vàng dọa người kia chỉ là ngụy trang, ông ta lợi dụng máu thi triển thuật Huyết Độn, chạy mất.
Thao tácấy mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhất định cách trốn chạy kiểu mẫu.
"Bà nội cái chân, chả trách Phật không độ được ông."
Tiêu Trần nhịn không được giơ ngón tay cái lên, vô sỉ như vậy vẫn là hiếm thấy.
Huyết Độn trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, có đuổi cũng không kịp.
"Mẹ, nếu để ông đây gặp được ông lần nữa, trước tiên rút hết nửa máu của ông, rồi để ông dùng Huyết Độn."
Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm, đi tới cách đó không xa, ở đấy, ông chủ, thằng nhãi của nhà họ Long, còn có thiếu niên thật thà bị đánh ngất xỉu đều nằm đó.
Hắc Phong bất mãn ngồi trên người tiểu thiếu gia nhà họ Long.
Vừa rồi Tiêu Trần ra hiệu cho Hắc Phong mang ba tên này đi, để tránh bị nổ chết.
Tiêu Trần nhìn tiểu thiếu gia nhà họ Long, cười nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi mới có thể đi."
Trải qua vụ nổ vừa rồi, thằng xui xẻo này thấy Tiêu Trần, thì toàn thân run rẩy.
Sống lâu trong gia tộc, sao có thể thấy được cảnh máu me như vậy.
"Cho cậu ý này nè, cậu biến thân đi, biến thân rồi tố chất thân thể sẽ tăng lên rất cao, nói không chừng ăn nhiều linh thạch như vậy cũng không có chuyện gì đâu!"
Tiêu Trần vui vẻ bốc lên một nắm linh thạch, quơ quơ.
Cũng không phải là Tiêu Trần nói lung tung, linh thạch là kết tinh của linh khí, không phải vật dẫn tồn trữ linh khí.
Linh thạch bị tu sĩ dùng để tu luyện, khi tiêu hao hết sẽ biến mất cả cục, mà không phải rút hết thứ bên trong.
Có nghĩa là linh thạch thật ra có thể bị tiêu hóa hết, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không bị linh khí căng bạo cùng với tiêu hóa kém.
"Xin lỗi, bỏ qua cho tôi..." Tiểu thiếu gia run rẩy nói.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, chỉ vào Hắc Phong: "Lợn chết, mày tới cho ăn."
Hắc Phong vui vẻ, vừa lúc bị Trần Ca Nhi làm cho tâm trạng không tốt!
Hắn ta chẳng phải là Nhân tộc, không có quá nhiều lòng đồng cảm với Nhân tộc.
Hắc Phong không biết lấy từ nơi nào một cái phễu, cắm vào trong miệng tiểu thiếu gia nhà họ Long, sau đó ném từng linh thạch vào trong lỗ, chơi đùa vui vẻ vô cùng.
Mỗi khi ném một linh thạch, toàn thân đứa trẻ đáng thương ấy lại run rẩy một cái.
Tiêu Trần đánh hai quyền ở trên hốc mắt thiếu niên thật thà, gọi cậu ta dậy: "Được rồi, cút đi."
Thiếu niên thật thà che vành mắt, gương mặt uất ức.
Nhìn xung quanh trống rỗng, thiếu niên thật thà hỏi: "Cao thủ đại ca, Đại Lạt Ma đâu rồi?"
"Một lão hòa thượng chạy mấy, còn lại chết."
"Phốc." Thiếu niên thật thà suýt thì phun ra một búng máu.
"Đám Lạt Ma ấy sẽ không ngồi không đâu, một người chạy mất, bọn họ nhất định sẽ tìm đến ngài gây phiền phức."
"Ồ!" Tiêu Trần lãnh đạm ồ một tiếng, nhấc cổ áo của ông chủ kia.
Thiếu niên thật thà chỉ đành phải đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Thanh Y thương lượng xem sao.
Những Lạt Ma ấy vô cùng khó chơi, hơn nữa có thù tất báo, nói là người xuất gia, thế nhưng lệ khí còn nặng hơn bất kỳ ai khác.
Nếu tìm tới cửa thật, không biết chuyện sẽ bị nháo lớn tới mức nào nữa.
Ông chủ kia bị Tiêu Trần túm áo, cả người đều đang phát run.
Bây giờ ông ta hối hận đến tím cả ruột, không chỉ bỏ lỡ hơn một nghìn viên linh thạch tím, mà còn đắc tội với sát thần.
"Tôi cũng chẳng muốn nhiều lời với ông, thành thật trả lời, tôi sẽ không làm khó ông." Tiêu Trần tiếp tục hỏi: "Cỏ Linh Đang kia, ông tìm thấy ở đâu."
Nghe xong lời này, ông chủ kích động đến suýt chút nữa tè ra quần.
Đây là có đường sống đây!
Nghe câu hỏi của Tiêu Trần, ông chủ cũng không dám gian dối gì nữa, liên tục không ngừng nói: "Tôi theo mấy người bạn đi băng nguyên Bắc cực thám hiểm rồi tìm được."
"Bắc cực."
Tiêu Trần gật đầu, dựa vào tập tính sinh trưởng ở nơi cực hàn của tim Thương Lam, đây coi như là không nói sai.
"Mấy người có tìm được một loại hoa màu xanh nhạt không."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận