"Vãi lìn, mười bảy tuổi võ phu Thượng tam cảnh, con mẹ nó uống hoóc-môn kích thích đấy à?" Đôi mắt Tiêu Trần gần như trợn lên khi nhìn thấy lời giới thiệu của La Di.
Mười bảy tuổi võ phu Thượng tam cảnh tiền đồ vô lượng lắm đấy, nếu không chết non, chỉ sợ sau này sẽ trở thành một võ đạo đại tông sư như Võ Vô Địch vậy.
Hơn nữa nhìn vào tên, có lẽ là một cô gái.
"Thú vị ghê!" Tiêu Trần vui tươi hớn hở tiếp tục nhìn xuống.
Những người còn lại không có gì đáng ngạc nhiên cả, ngoại trừ đại đệ tử của Thục Sơn, thủ đồ Võ Đang và thủ tịch Giáo Đình nằm trong top 30, còn lại đều là thiên kiêu đến từ đại thế giới.
"Ui chao, sao thảm dữ vậy? Trong đánh giá thực lực, Địa Cầu bản thổ chỉ có bốn người trúng cử trong top 30 thôi."
Tiêu Trần lật xem tập sách, hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tổng cộng gần 300 người tham gia cuộc thi luận võ vậy mà một người cũng không lọt.
Đột nhiên một cái tên thu hút sự chú ý của Tiêu Trần.
"Dạ Hoa mười tám tuổi, đến từ Dạ Đàm đại thế giới, Trung tam cảnh, không có điểm nổi bật, thực lực trung bình, không có khả năng đoạt quán quân."
"Thú vị ghê vậy đó." Tiêu Trần nhìn cái tên này, trầm ngâm.
Một người đến từ một thế giới rộng lớn sao có thể có tí xíu thực lực như vậy được.
Chỉ có một khả năng, cái tên Dạ Hoa này đang che giấu mình.
Hơn nữa, Tiêu Trần cũng phát hiện những người của Dạ Đàm đại thế giới đều có xếp hạng không cao lắm, chỉ có năm ghế trong top 30.
So với Thiên Tinh đại thế giới, Xuân Thu đại thế giới một bên mười ghế, một bên mười một ghế, quả thực chẳng đáng là bao.
"Quá kín tiếng rồi, cũng không phải là kín tiếng, chắc là trong lòng có quỷ rồi." Tiêu Trần cười lạnh.
Tiêu Trần hỏi: "Dạ Đàm đại thế giới này xảy ra chuyện gì vậy? Có vẻ không tốt lắm?"
Tiểu Vương gật đầu: "Ngài đừng nói, người đến từ Dạ Đàm đại thế giới này hình như khá kín tiếng, cũng không gây chuyện, không khoa trương giống như những người từ Xuân Thu đại thế giới."
Tiêu Trần cười lạnh, người ta trong lòng có quỷ, thực lực lại mạnh, tại sao lại không thể khoa trương chứ.
"Này, anh bạn nhỏ, vừa đẹp luôn, còn hai người đang đến kìa." Tiểu Vương chỉ cách đó không xa.
Tiêu Trần nhìn nhìn, có lẽ là đệ tử học viện tu hành, con bà nó học viên mà lại đi xe buýt, thật sự là không có mặt mũi gì cả.
"Cậu từng gặp bọn họ rồi à?" Tiêu Trần có chút tò mò, thằng nhãi Tiểu Vương này hiểu biết nhiều ghê.
"Đương nhiên." Tiểu Vương đắc ý gật đầu: "Hai năm trước họ đã đến học viện của chúng ta, đương nhiên phải biết rồi."
Tiểu Vương chỉ vào hai thiếu niên mặc viện phục màu đen.
Tiêu Trần cau mày, khí tức trên người hai người này rất kỳ quái, ma khí không giống ma khí, âm khí không giống âm khí.
"Thuộc tính hắc ám à?" Tiêu Trần cau mày.
Tiêu Trần nhìn một hồi, gật đầu, quả nhiên là thuộc tính hắc ám cực kỳ hiếm thấy."
Thuộc tính quang minh và thuộc tính hắc ám vô cùng hiếm.
Ví dụ như sức mạnh thần thánh của Giáo Đình, loại thuộc tính quang minh này ở Địa Cầu dường như chẳng có gì lớn cả.
Nhưng ở những đại thế giới khác, loại thuộc tính này không chỉ hiếm, mà còn rất hữu dụng, đó là miếng bánh thơm ngon.
Tương tự, thuộc tính hắc ám cũng cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa thứ này không thuộc về ma đạo, tự nó là một loại hệ thống, cho nên không bị mọi người bài xích.
Tiêu Trần lấy ra một cây bút lông vàng, bắt đầu vẽ vào cuốn sách nhỏ.
Vẽ tất cả các thiên kiêu đến từ Dạ Đàm đại thế giới.
Nếu Hắc Phong biết bút Thiên Sư của mình bị Tiêu Trần dùng để làm điều này, có lẽ phun máu vì tức giận mất.
"Ồ, anh bạn nhỏ hình như rất hứng thú với những người ở Dạ Đàm đại thế giới nhỉ?" Tiểu Vương tò mò nhìn cuốn sách nhỏ trong tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu, vẽ vào cái tên Dạ Hoa cuối cùng.
"Đó là Dạ Hoa." Tiểu Vương chỉ vào thiếu niên hơi cao trong hai người.
Tiêu Trần liếc nhìn, thiếu niên này rất đẹp trai, nhưng sắc mặt quá tái nhợt, không có một chút máu nào cả.
Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, thiếu niên nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Trần.
Thiếu niên mỉm cười, nhẹ gật đầu lễ phép.
"Phi, cười cái quần què." Tiêu Trần liếc mắt, không những không trả lễ, mà còn mắng chửi người ta.
Thiếu niên chỉ cười, không hề tức giận.
Tiểu Vương trợn mắt há hốc mồm nhìn, đầu năm nay người không có tố chất, vừa bắt đầu mà đã ân cần thăm hỏi người nhà của người ta hẳn là rất ít.
"Nếu chúng ta không quen biết mà tôi mắng cậu vậy, cậu có chịu được không?" Tiêu Trần vui vẻ hỏi.
"Tôi chịu cái cọng lông ấy, nhất định sẽ làm một trận trước rồi nói sau." Tiểu Vương hung dữ nói.
Tiêu Trần gật đầu, một thiếu niên đang ở độ tuổi sục sôi mà có thể chịu đựng được như vậy, con mẹ nó không có vấn đề mới lạ.
Tiêu Trần cất cuốn sách nhỏ, đưa trả cho Tiểu Vương.
"Dạ Đàm đại thế giới, nếu để cho tao biết bọn mày đang làm chuyện gì, bọn mày sẽ chết thảm lắm đấy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận