"Cậu phải đi Vô Ưu giới tu hành trước, phương pháp tu hành của bọn họ rất mạnh mẽ. Hơn nữa cậu còn phải bình định, khiến Vô Ưu giới cùng với đại giới khác, trở về trách nhiệm của mình."
Tiêu Trần trầm mặc, bây giờ mình chỉ là người thường, làm sao đi làm mọi chuyện hắn nói được.
Bắt đầu tu hành lại từ đầu, chờ đợi một vạn năm, mười vạn năm, hay là vô số năm.
Mắt thiếu niên áo xanh đầy sự ôn hòa: "Đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, tôi sẽ không tiếp tục an bài xong mọi chuyện cho cậu. Nếu như cậu không muốn đi, tôi sẽ không miễn cưỡng."
"Tôi đi." Giọng của Tiêu Trần rất quả quyết.
Tiêu Trần cũng không muốn nhìn thấy chuyện bởi vì mình không đủ mạnh mẽ, mà dẫn đến bi kịch xảy ra nữa.
Thiếu niên áo xanh gật đầu: "Bây giờ cậu là người thường, là thời cơ tốt nhất để đi Vô Ưu giới, cậu muốn về nhà một chuyến không?"
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắn đầu.
Cứ im lặng tiêu sái mà đi đi thôi, nếu như trở về, Tiêu Trần sợ mình không hạ được quyết tâm này.
Nhìn dáng dấp do dự của Tiêu Trần, lòng thiếu niên áo xanh tràn đầy hổ thẹn: "Xin lỗi, đưa cho cậu quá ít, lại làm cho cậu gánh quá nhiều, tôi thua thiệt cậu nhiều quá."
Tiêu Trần lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Thiếu niên áo xanh đưa quả táo trong tay cho Tiêu Trần, hắn nhận lấy quả táo, há miệng to gặm nó.
Nước trái cây ngọt ngào, nhưng không che được nổi khổ chát chát trong lòng.
Thiếu niên áo xanh xoay người phất tay, chủ dị vực bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới này.
Chủ dị vực nhìn Tiêu Trần, bất đắc dĩ lắc đầu với thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh trợn trắng mắt nhìn chủ dị vực: "Cậu đừng quá tự tin, nếu như Tiểu Tiểu Trần tiến hóa đúng phương hướng, bây giờ cậu đã hôi phi yên diệt rồi."
Tiêu Trần nghe được cách gọi Tiểu Tiểu Trần kia, sửng sốt một chút, sau đó lại gặm quả táo.
"Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như." Chủ dị vực giang tay.
"Ngồi xuống, nhắm cái miệng thúi của cậu lại." Thiếu niên áo xanh hiếm thấy có giọng điệu nghiêm khắc.
Chủ dị vực sửng sốt một chút, lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh đường nhỏ.
Từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa từng nghe lời như lúc này.
Đối mặt với thiếu niên áo xanh như là cha minh, chủ dị vực không sinh nổi chút lòng phản kháng nào.
"Cậu có hai nhiệm vụ." Thiếu niên áo xanh hoàn toàn không dài dòng, nói thẳng vào vấn đề.
Trong mắt chủ dị vực xuất hiện sự hưng phấn không rõ, gật đầu thật mạnh, "Ngài nói đi."
Thiếu niên áo xanh gật đầu, giọng điệu ôn hòa hơn không ít: "Tản đi bản thân, dung nhập vào trong hai vũ trụ, trở thành đại đạo của hai cái vũ trụ."
Chủ dị vực sửng sốt một chút, có chút bất mãn: "Dựa vào cái gì mà tôi phải rời đi nơi này, tôi phải có thiên địa rộng lớn hơn."
"Được thôi!" Thiếu niên áo xanh không trực tiếp cự tuyệt chủ dị vực.
Chỉ là phất tay lần nữa, một sương mù xám xịt tản ra trước mắt chủ dị vực.
Một vài bức hoạ cuộn tròn mỹ lệ cực kỳ trải rộng ở trước mắt hắn ta.
Thiếu niên áo xanh mang theo vài phần trêu chọc nói: "Cậu đi đối kháng bọn họ, tôi tới thế thân vị trí thiên đạo."
Sắc mặt của chủ dị vực từ từ trở nên rất khó coi, thậm chí cuối cùng còn có một chút tuyệt vọng.
"Đây là sự tồn tại gì vậy? Nhân vật như vậy có thật không thế?"
Chủ dị vực tự mình lẩm bẩm, chút tuyệt vọng ấy cũng tại tiêu tán, thay vào đó là hiếu chiến và hưng phấn khắp người.
Nếu như bị hù đến, thì hắn ta đã không phải là chủ dị vực rồi.
Thiếu niên áo xanh tức giận gõ một cái lên đầu chủ dị vực: "Nhiệm vụ thứ hai, nếu như có một ngày chúng ta triệt để thất bại thật, cậu phải kéo toàn bộ vũ trụ đi phiêu lưu, đi trốn đi, ở lại gieo giống."
"Cậu muốn tôi làm rùa đen rút đầu á?" Chủ dị vực bất mãn lầm bầm.
"Cậu là sự đảm bảo cuối cùng, đừng bàn điều kiện với tôi" Giọng thiếu niên áo xanh chân thật đáng tin.
"Dựa vào cái gì chứ, tôi không phải ruột thịt của cậu à?" Chủ dị vực kêu la.
Thiếu niên áo xanh giật giật mí mắt, suy nghĩ một chút: "Tôi lùi một bước, nếu như cậu có thể tìm được đại đạo thay thế cho cậu, như vậy cậu có thể tới tìm tôi."
"Vậy còn tạm được." Chủ dị vực thoả mãn gật đầu.
"Đúng rồi, cậu không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?" Thiếu niên áo xanh nhìn chủ dị vực hỏi.
Chủ dị vực lắc đầu: "Không hỏi, hầu như đều đã biết cả rồi."
Thiếu niên áo xanh gật đầu, lại lần nữa phất tay.
Sau đó Tiêu Trần thần tính có vẻ mặt mờ mịt xuất hiện trong thế giới này.
Trong lòng ôm trường đao màu vàng óng chẳng bao giờ đi ra khỏi vỏ, Tiêu Trần thần tính yếu ớt nhìn chủ dị vực và thiếu niên áo xanh.
Tất cả mọi người đều có tướng mạo giống như, thực sự khiến đầu Tiêu Trần thần tính có chút chưa thích ứng kịp.
"Lão lưu manh." Thấy Tiêu Trần ngồi xổm trên mặt đất gặm quả táo, Tiêu Trần thần tính tìm được rồi người tâm phúc, vui vẻ nhảy tới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận