Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1592: Tôi cho anh xem một bảo bối (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Tự tin lên, tôi đang nói chính là các anh, những bằng hữu của hiệu buôn Vạn Vĩnh." Tiêu Trần cười híp mắt gật đầu.
Đối với hiệu buôn Vạn Vĩnh, những lời này không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng đối với những người khác, đó là sét đánh ngang tai giữa ngày nắng.
Nghĩ đến những gì bọn họ đã làm với hiệu buôn Vạn Vĩnh vừa rồi, tất cả mọi người không khỏi run rẩy.
Nhan Tử Ninh đứng dậy chạy như điên đến trước mặt Tiêu Trần, nước mắt không thể nào ngăn được, rốt cuộc Nhan Tử Ninh òa khóc.
Không ai biết vừa rồi cô đã sợ hãi và tuyệt vọng đến mức nào.
Tiêu Trần biết cá tính, sự bướng bỉnh và cứng cỏi của Nhan Tử Ninh.
Có thể ép một người như vậy không để ý lý trí òa khóc, có lẽ cô đã nhận không biết bao nhiêu tủi thân.
Những người từ hiệu buôn Vạn Vĩnh đến bên cạnh Nhan Tử Ninh, Phượng Hà nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng khóc theo.
"Cứ nói từ từ." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu với Phượng Hà.
Sau một vài phút, Tiêu Trần đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.
Tiêu Trần nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn với Bạch Thường.
"Thiên Lang chúng à!" Tiêu Trần giao công chúa nhỏ nhà họ Mạc cho Như Vân ôm, sau đó mặt mày hớn hở, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Thường.
Bạch Thường không dám ngẩng đầu lên, thân thể không ngừng phát run, hắn ta đột nhiên hiểu được những nữ tử bị mình bắt cảm giác như thế nào, bởi vì lúc này đây, hắn ta cũng có cảm giác như vậy.
"Tôi cho anh xem đại bảo bối nhé!" Tiêu Trần vui cười run bắn cả người, đưa cây gậy trong tay cho Bạch Thường đang cúi đầu trước mặt.
Một mùi máu tanh xộc thẳng vào trong óc Bạch Thường, Bạch Thường có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật đang ở trước mặt mình.
Nhưng Bạch Thường thà rằng bây giờ bị mù, không thể nhìn thấy thứ trước mặt.
Nỗi sợ hãi vô biên đánh úp vào trong lòng Bạch Thường, Bạch Thường chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy từ đầu đến chân, tóc tai dựng đứng.
Toàn thân Bạch Thường trở nên lạnh buốt, ngay cả tay chân cũng bắt đầu không nghe theo sai khiến.
Đó là đại đương gia Thiên Lang chúng bọn hắn, đầu người của Kỳ Nha, một vị Ngụy Đế đỉnh cấp, người điều khiển quân Tham Lang, là người quyền lực nhất.
Thế nhưng, lúc này đầu của gã đã bị một thiếu niên cắm vào đầu gậy.
"Ah..."
Bạch Thường gầm lên một tiếng để giải phóng nỗi sợ hãi sắp xuyên thủng trong cơ thể mình.
"Gọi xuân đấy hở!"
"Bốp! Bốp!"
Tiêu Trần bước tới tạt hai cái bạt tai, với sức lực thô bạo của Tiêu Trần, khiến Bạch Thường mắt nổi đom đóm.
Nhưng hai cái tát này cũng đánh thức Bạch Thường đang mất khả năng suy nghĩ, nỗi sợ hãi cũng dần tan biến.
Nhìn cái đầu đại đương gia của mình, tâm trí của Bạch Thường thay đổi hẳn.
"Nếu lần này có thể giữ được tính mạng, việc đại đương gia ngã xuống cũng không phải chuyện xấu. Kỳ Dược không có uy danh, đã đến lúc mình làm chủ Thiên Lang chúng rồi. Toàn bộ Thiên Lang chúng có hàng vạn thuộc hạ ưu tú, còn có cả con át chủ bài là quân Tham Lang, cộng với trí tuệ của mình, có lẽ sẽ có tư cách đảo ngược. Hơn nữa, quân Tham Lang có thể được sử dụng như một thẻ đánh bạc để bảo vệ mạng sống của mình."
Dưới tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Bạch Thường chợt lóe lên những suy tính đó, tâm tư sâu thẳm của người này thật sự quá khủng bố.
Bạch Thường hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.
"Bốp bốp bốp..."
Trước mặt Tiêu Trần, Bạch Thường bắt đầu co giật khóe miệng.
"Tiểu nhân có mắt không tròng."
"Mong đại nhân rộng lòng tha thứ."
"Nếu đại nhân có thể thả cho tiểu nhân một con ngựa."
"Tiểu nhân nhất định sẽ lấy Thiên Lang chúng tặng cho đại nhân làm quà cảm ơn."
"Nếu như có thể nắm giữ quân Tham Lang."
"Đại nhân chắc chắn sẽ thống trị toàn bộ hư không, không ai có thể sánh bằng."
Bạch Thường nói một câu, tự tát mình một cái, không chút lưu tình, miệng đầy máu tươi.
Tiêu Trần nhìn thấy rất chi là thú vị, cười nói: "Co được giãn được, tư chất kiêu hùng."
"Đại nhân khen nhầm rồi." Thấy Tiêu Trần không có vẻ gì tức giận, trong lòng Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm.
"Tặng một đám cường đạo tạo thành từ cá thối tôm nát cho tôi?" Tiêu Trần cười lắc đầu.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Trần đột nhiên mặt mũi tràn đầy dữ tợn, nổi giận nói: "Con mẹ nó anh đang chọc tôi cười à!"
Tiêu Trần nện một gậy lên đầu Bạch Thường, lực lượng khủng bố khiến Bạch Thường bay thẳng ra ngoài, thậm chí cái đầu người của Kỳ Nha đang cắm trên cây gậy cũng nhanh như chớp lăn ra.
Bạch Thường bị đánh trời đất quay cuồng, trên thái dương xuất hiện một vết gậy rất sâu.
"Đại nhân tha mạng." Mặt mũi Bạch Thường bê bết máu, không ngừng dập đầu khấu lạy.
Lúc này Bạch Thường cuối cùng cũng hiểu ra đối mặt với cái chết là một điều đáng sợ đến thế.
"Sợ chết à?" Tiêu Trần lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Thường nhìn thấy kinh hãi khiếp sợ, tốc độ thay đổi sắc mặt của thiếu niên này quả thực không ai sánh bằng.

Bình Luận

0 Thảo luận