"Lại có cá lại chạm vào xiềng xích rồi, còn lẫn vào khí tức của người đó nữa." Mặt mày Bạch Sương hung hăng nhíu lại: "Người đó lúc trước có thể xông lên nhưng lại không đi lên. Bây giờ người đó lại xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? "
"Để lão phu tới gặp mi." Đúng lúc này, trong biển mây đen kịt, một giọng nói già nua nhưng khí phách hào hùng vang lên.
Một cái cần câu vàng kim gắn dây câu vàng kim thả xuống dưới biển mây.
"Ô hô... Một con cá lớn quá trời luôn á!" Giọng nói già nua lại vang lên, đầy kinh ngạc.
"Không ổn rồi." Bạch Sương sợ hết hồn, tức giận gầm lên: "Lão già kia, mau nới lỏng cần câu, muốn bị kéo xuống hả?"
Bạch Sương nói xong, bóng dáng đã đến biển mây cuồn cuộn.
"Tiểu Trác, chờ tôi ở đây." Cô gái dặn dò một câu rồi đi theo.
"Huhu... Tiểu thư ơi... Em sợ lắm." Tiểu nha hoàn nhìn thấy biển mây nổi sấm sét, sợ tới mức cà lăm, đáng thương ngồi xổm trên đường nhỏ, không dám đi theo.
Trong biển mây, một ông lão gầy guộc đội mũ rộng vành, mặc áo khoác tơi ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.
Giờ phút này, ông lão đang cầm chiếc cần câu vàng cong vòng biến dạng cố gắng hết sức chiến đấu với "con cá" bên dưới.
"Lão Phong, để chúng tôi tới giúp ông một tay." Lúc này, có hai ông lão từ xa chạy lại, gia nhập hàng ngũ giật cần.
Hai người mới gia nhập vào giúp chiếc cần câu ổn định hơn rất nhiều.
"Còn không buông tay các ông muốn chết hết à?" Bạch Sương đột nhiên xuất hiện bên cạnh ba ông lão.
"Bà chủ Bạch đừng lo lắng, cô xem này." Mấy ông lão chỉ vào chiếc dây câu thẳng băng rất chi là đắc ý.
Lúc này, những phù văn trùng kích khác nhau trên dây câu đã bình tĩnh trở lại, những phù văn đen bị đẩy xuống dưới, chỉ còn lại những phù văn vàng kim của riêng bọn họ.
Theo tình huống hiện tại, ba ông lão này đang chiếm thế thượng phong, giờ họ chỉ chờ kéo con cá lên thôi.
"Quái lạ, nhìn khí tức của phù văn này không giống như là con đã đụng vào xiềng xích lúc nãy." Ông lão gầy gò hơi kỳ quái nói.
Sắc mặt Bạch Sương đột nhiên thay đổi, nhớ ra điều gì đó.
Trong ao cá này, có một con Big Mac siêu cấp bất khả chiến bại.
"Mau buông tay ra."
Bạch Sương vừa dứt lời, dây câu vốn đã bình tĩnh lại rất nhiều đột nhiên bị một luồng lực lượng không thể tưởng tượng chi phối.
Phù văn đen cổ quái leo lên dây câu, ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ dây câu.
Sức mạnh không thể tưởng tượng nổi bùng nổ dữ dội, ba ông lão vừa mới thả lỏng một tí đều bị sức mạnh đột ngột bộc phát kéo ngược lại.
"Cẩn thận." Nhìn thấy ba ông lão sắp bị kéo xuống dưới, Bạch Sương đột nhiên ra tay, ánh sao sáng chợt lóe lên, quấn lấy ba ông lão.
"Mẹ nó, mấy lão già chết tiệt này, ném cần câu cho bà." Bạch Sương tức giận chửi ầm lên.
Ông lão gầy gò nhìn chiếc cần câu vàng kim của mình với vẻ mặt đau khổ. Đây là chiếc cần câu đỉnh cấp mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để chế tạo, thậm chí ông ta còn chưa có thời gian để khoe nó trước mặt những người bạn già.
"Haizz, đành vậy, đành vậy." Tuy không nỡ nhưng ông lão vẫn buông lỏng tay, dù sao ông ta cũng không muốn rơi vào kết cục như Thiên Dạ lão quái.
"y yo, tiểu tổ tông của tôi ơi, ông đang làm gì vậy?"
Bạch Sương giải quyết xong chuyện của ba ông lão, vừa quay đầu lại thì thấy cô gái đang nằm trên thuyền nhỏ, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.
Chuyện này khiến Bạch Sương sợ đến mức đau tim, nếu như xảy ra chuyện với tiểu tổ tông này, có lẽ ba của con bé sẽ chém mình thành tám khúc mất.
"Mau cút xéo hết đi cho bà!" Bạch Sương nâng cô gái lên, thở phì phì rống lên: "Ao cá này không mở cửa cho người ngoài."
"Bà chủ Bạch, đừng mà, một nơi tốt như vậy mà không được câu cá thì đáng tiếc lắm." Trong biển mây đen, một vài giọng nói khác vang lên.
Bạch Sương cười lạnh một tiếng: "Tôi đã thông báo với phủ Thành chủ, Thành chủ đại nhân sẽ sớm tới xử lý cái ao cá này. Nếu các ông yêu thích đi dạo thì dẹp đi."
Bạch Sương vừa mới nói xong, vài tia sáng sáng lên trong biển mây, tia sáng lao về phía xa rồi ngay lập tức biến mất không còn tung tích.
"Tiểu công chúa, em cũng về đi, không nên ở chỗ này lâu hơn nữa." Bạch Sương nhìn biển mây đen cuồn cuộn, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lúc này, Bạch Sương mới nhớ đến thiếu niên suýt chút nữa giết mình.
Thiếu niên đó, thiếu niên với ánh mắt đầy bi thương, lẽ ra có thể giết mình, nhưng cuối cùng lại tha cho chính mình một mạng, đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng Bạch Sương.
Bạch Sương biết hắn nhất định sẽ quay lại một lần nữa.
"Ba ba sẽ làm gì với cái ao cá này ạ?" Cô bé hơi không đành lòng.
Bạch Sương lắc đầu, không nói gì.
Trong lòng cô gái đã biết câu trả lời, xem ra ao cá này nhất định sẽ bị phá hủy.
...
Tiêu Trần ma tính đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, một nơi được gọi là Vô Ưu Giới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận