Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1318: Ba hoa một trận

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Cái này mụ nội nó là tình huống gì? Sao lại mềm nhũn như thế?" Tiêu Trần động cái mông hai cái, cảm thấy có chút kỳ quái.
Tiêu Trần vừa nhìn xuống cái mông, phát hiện một cô gái đẹp dang tay chân hình chữ đại khảm vào trong đất.
Mấu chốt vẫn là nữ tử vẫn đang hướng về phía chính diện, Tiêu Trần đang ngồi trên ngực người ta, không mềm mới là có quỷ.
"Ai nha, tiểu hồ ly, thật ngại quá?" Tiêu Trần đứng lên cười ngại ngùng, kéo Hàn Tử Kỳ đi ra.
Tiêu Trần vừa giúp Hàn Tử Kỳ vỗ bùn đất trên người, vừa nói: "Ai nha nha, cô nhìn cô đi, làm sao không cẩn thận như vậy chứ, con gái đi ra khỏi nhà cẩn thận nhiều vào, nếu không phải hôm nay gặp được người tốt như tôi, cô lại dáng dấp xinh đẹp như vậy, nói không chừng sẽ phải thua thiệt lớn- "
Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm, miệng Tiêu Trần giống như thuỷ điện xả lũ, vừa mở ra là lẩm bẩm không ngừng.
Hàn Tử Kỳ tức giận đầy đầu hắc tuyến, tại sao lại có người vô liêm sỉ như thế, tại sao mình nằm trong đất, trong lòng người này không tự hiểu chút nào sao?
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi." Hàn Tử Kỳ xoay cánh tay Tiêu Trần, vang lên tiếng ken két.
"Ui ui ui, chuyện gì cũng từ từ nha, hồi trước tôi cũng từng nuôi tiểu hồ ly, tôi đối xử với nàng khá tốt, lúc tôi đi nàng còn khóc đó, cô không thể đối xử với tôi như vậy. Có là yêu quái cũng phải có lòng nhân từ, có lòng nhân từ thì yêu cũng không còn là yêu, mà là nhân yêu, xin hỏi quý tính cô nương, dễ có thể cho số điện thoại, QQ-
Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm-
Hàn Tử Kỳ chỉ cảm thấy bên tai có một trăm con ruồi đang bay loạn vo ve, quả thực đau đầu như sắp nứt.
"Lão nương làm thịt anh."
"Cô không thể giết tôi." Gương mặt Tiêu Trần quang minh lẫm liệt.
Tiêu Trần một thân chính khí, thế mà lại làm Hàn Tử Kỳ dao động sửng sốt một chút.
"Vì sao?" Hàn Tử Kỳ hỏi vấn đề này theo bản năng.
"Bởi vì, bởi vì, bởi vì tôi là lễ vật mà ông trời cho cô."
Tiêu Trần lại bắt đầu kỹ năng công kích mạnh nhất của mình, khua môi múa mép.
"Cô xem, biển người mịt mờ, tôi rơi xuống từ trên trời thế mà lại có thể đập phải lên người cô, cô nói thử coi như thế có nghĩa gì?"
Vẻ mặt Hàn Tử Kỳ mờ mịt, "Mợ nó đây không phải là thiên tai sao? Còn có thể là cái gì."
Tiêu Trần mỉm cười, thâm tình thành thật nhìn Hàn Tử Kỳ, mặt không đỏ tim không đập nói.
"Đây là duyên phận đó, Phật nói: Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại 500 lần, mới đổi được kiếp này gặp thoáng qua. Tôi rơi xuống từ trên trời lại có thể đập phải cô, đời trước không biết chúng ta đã ngoái đầu nhìn lại bao nhiêu lần rồi, cái cổ cũng có thể đã ngoái muốn gãy, mới có thể đổi đến cách gặp nhau không tầm thường như vậy."
"Đây là duyên phận ông trời an bài, cô không thể từ chối."
Tâm Tiêu Trần cũng run rẩy, hắn đây mẹ nó cũng quá xui xẻo.
Rơi xuống từ trên trời mà cũng có thể đập phải Vô Chỉ Cảnh, xác suất của cái này còn thấp hơn việc ăn mừng nữa đó!
Nếu không phải vì giữ mạng, Tiêu Trần có thể ở đây cằn nhằn điên khùng sao?
Hàn Tử Kỳ bị chém gió đến chóng mặt, bình thường người khác đều xem cô như tổ tông mà cung phụng.
Những người đó ngay cả dũng khí nhìn mình còn không có, làm sao có thể còn có thể ba hoa một trận giống như người phàm.
Trên người Tiêu Trần không có chân khí, tự nhiên bị Hàn Tử Kỳ cho là người phàm, về phần tại sao không bị ngã chết luôn, có thể là bởi vì trên người có món đồ gì đó giữ mạng.
Nhìn Hàn Tử Kỳ hơi giật mình nhìn mình, Tiêu Trần sợ đến bất chợt thông minh.
"Con bà nó, khó chơi đúng không, vậy cũng mẹ nó tôi không khách sáo nữa."
Tiêu Trần hít sâu vào, thâm tình thành thực nói.
"Cô, nhất định là phong cảnh nghỉ chân ái mộ đời này của tôi, một đời quyến luyến không thôi. Vì cô, tôi nguyện cắt ngón tay, rỉ máu thành lồng giam, thâm tình nhốt chặt chân của cô, dù hoa hồng điêu tàn thành tro bụi, tôi cũng cam nguyện đời này chờ đợi tiếc thương."
"Tôi không thể cho cô cả thế giới, nhưng, tất cả mọi thứ trong thế giới của tôi đều đã cho cô."
"Nếu cô tóc trắng xoá, dung nhan xế chiều, tôi vẫn sẽ nắm hai tay của cô như cũ, khuynh thế ôn nhu "
"Không nên do dự, để cho chúng ta của bây giờ bắt đầu chút tình cảm này đi!"
Tiêu Trần lặng lẽ rút cái tay bị xoay ra, tiếp đó nhẹ nhàng dắt tay Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, dáng dấp Tiêu Trần hoàn toàn rất tốt, giai công tử nơi trần thế, thiếu niên đẹp trai lanh lẹ.
Mấu chốt nhất là, thế giới này là một thế giới mà nữ là chủ nhân.
Nam nhân ở nơi đây không có địa vị, nào có nam nhân dán làm càn đối với nữ nhân như vậy, nếu ở thế tục thì phải bị ngâm lồng heo.
Mặc dù là đang ở trong giới tu hành, nếu bị mọi người biết, thì cũng phải bị trục xuất khỏi sư môn, đánh vào phàm trần.

Bình Luận

0 Thảo luận