Vừa rồi nghe thấy Ma Lưu Thiết ở phía xa, Smith cho rằng mình nghe lầm, tới nhìn thử xem.
Không ngờ thực sự có đống lớn hơn này.
"Ôi, cảm tạ Thần ban ân." Smith cầm Ma Lưu Thiết, thế mà lại quỳ xuống.
"Con mẹ nó chứ, đây là đồ của ông, liên quan cái rắm đến Thần của tụi bay ấy." Tiêu Trần tức giận đoạt lại Ma Lưu Thiết.
Smith đứng lên, kích động nói: "Tiêu thân ái, cho dù như thế nào xin hãy bán khối Ma Lưu Thiết này cho tôi."
"Đây là ban ân của Thượng đế đối với nhân thế, là sự trừng phạt có lực nhất đối với hắc ám."
Tiêu Trần trợn tròn mắt nói: "Ai là thân ái của cậu? Còn có đừng kéo lên người lão già họm hẹm Thượng đế kia, đây là đồ của ông, không phải là Thượng đế cho tụi bay."
Smith xấu hổ cười: "Thói quen, thói quen."
"Không biết gia chủ Tiêu là muốn linh thạch, hay là cần thứ khác."
Tiêu Trần lườm Smith: "Không phải vừa nãy ông đây đã nói rồi sao, muốn trái cây, cái loại vừa ngọt vừa lớn vừa nhiều nước ấy."
"Không thành vấn đề, quả Thánh phong của Giáo đình chúng tôi, không chỉ có vị vô cùng ngon, mà còn có giúp cường kiện thân thể." Smith cười đến sắp méo mỏ, yêu cầu không ngờ lại đơn giản như vậy.
Mặc dù quả Thánh phong rất đắt đỏ, thế nhưng so với Ma Lưu Thiết, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
"Lấy hàng mẫu cho tôi xem trước một chút." Tiêu Trần chìa bàn tay ra.
Smith sửng sốt, lập tức gật đầu: "Được, được."
Smith lấy ra một quả to chừng quả đấm, có hơi giống cà chua, thế nhưng màu sắc tươi hơn cà chua một chút.
"Đây là sự quan tâm của Thượng đế đối với thế nhân, tôi lấy vinh dự của kỵ sĩ xin thề, đây là đồ tốt nhất của Giáo đình chúng tôi."
"Con mẹ nó cậu lại lẩm bẩm nữa, ông đây đánh chết cậu giờ." Tiêu Trần không nhịn được cắn một phát lên quả.
Smith còn muốn nói thêm gì đó, bị thiếu niên thật thà ở bên cạnh kéo lại.
Tính cách của Tiêu Trần cực kỳ cổ quái, nói đánh chết người có thể sẽ thực sự đánh chết người.
Tiêu Trần thuần thục ăn sạch trái cây, chép miệng, nhìn Độc Cô Tuyết trong tã hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Trong mắt Độc Cô Tuyết hiện lên vẻ khó hiểu, "Không phải cậu đã ăn trái cây đó sao, hỏi tôi làm gì? Bị điên rồi?"
Tiêu Trần phản ứng kịp, nhe răng nói: "Không nếm ra vị gì!"
Smith rất biết điều lại lấy ra một quả nữa, lần này Tiêu Trần vắt ra nước trái cây, để cho Độc Cô Tuyết nếm thử.
Smith nhìn mà mí mắt giật liên hồi, quả Thánh phong này rất quý giá, vậy mà lại đưa cho trẻ nhỏ ăn? Phung phí của trời mà.
Nhìn Độc Cô Tuyết uống ngon lành, Tiêu Trần hài lòng gật đầu: "Thứ này, thế nào cũng phải đổi được một trăm quả đi!"
Smith suýt chút nữa thì cười điên, tuy quả này quý giá, thế nhưng dùng một trăm quả đổi một khối Ma Lưu Thiết, đó nhất định chính là chiếm lợi ích to lớn.
Ma Lưu Thiết, trời sinh mang tính chất thần thánh, đối với Thánh kỵ sĩ bọn họ, đó chính là thần khí được đo ni đóng giày làm cho bản thân.
Vẻ mặt Smith kích động, suýt chút nữa ôm hôn Tiêu Trần một trận: "Ôi, cảm tạ Thượng đế nhân từ."
"Hai trăm quả." Tiêu Trần nhe răng cười nói: "Để cho tôi nghe Thượng đế thêm một lần nữa, tôi sẽ thêm một quả."
Vẻ mặt Smith tái nhợt, trong lòng không ngừng chửi rủa, "Thượng đế chết tiệt."
"Đi lấy trái cây đi, tôi sẽ để lại thứ này cho cậu." Tiêu Trần lấy ra thừng trói yêu của Lưu Tô Minh Nguyệt, treo Ma Lưu Thiết ở trước cửa.
Vẻ mặt Smith đau lòng, thứ đáng quý thần thánh như vậy, treo như chân giò hun khói như vậy có được không?
"Tôi trở về Giáo đình, Tiêu thân ái, nhất định phải chờ tôi." Smith muốn tiến lên ôm Tiêu Trần, kết quả bị Tiêu Trần đánh hai quyền lên mắt.
"Đồ chết tiệt, rời xa ông một chút."
Smith che mắt, trong lòng hoảng hốt, mình thế mà lại không thể phòng vệ hai quyền này.
Smith bình phục nỗi lòng, có chút bận tâm hỏi: "Gia chủ Tiêu, ngài sẽ không bán cho người ra giá cả cao hơn chứ?"
"Yên tâm, trước giờ khi buôn bán tôi đều giữ chữ tín, nếu đã bán đồ cho cậu, chắc chắn sẽ không trao tay bán cho người khác."
Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn phất tay.
"Cảm ơn Thượng..."
"Hử?"
"Cảm ơn gia chủ Tiêu đã làm cho thế gian tràn ngập ánh sáng."
Smith sợ run, nhanh chóng rời khỏi.
Sợ mình lại thuận miệng nói hai câu Thượng đế, vậy anh ta có bán cả Giáo đình đi cũng không góp ra nhiều quả Thánh phong như vậy.
Có một số người xung quanh xem náo nhiệt, nhìn Smith rời đi, vẻ mặt hâm mộ.
Xem ra thực lực của Giáo đình, e là sẽ lại tăng thêm một mảng lớn.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể ước ao, bởi vì chỉ có đoàn Thánh kỵ sĩ của Giáo đình, mới sở hữu thuộc tính thần thánh vô cùng đặc thù, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của Ma Lưu Thiết.
"Lợn chết, lấy đồ ra bán, ngây ra cái gì?" Tiêu Trần nhìn bốn năm người xung quanh xem náo nhiệt, cảm thấy có thể làm ăn tiếp.
"Cái gì, hai trăm quả còn chưa đủ sao? Thùng cơm à?" Hắc Phong bất mãn nhìn Độc Cô Tuyết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận