Thấy thiếu niên nói xong thì như muốn sụp đổ, lão giả mặt sẹo ném liền ném cậu ta ra ngoài: "Thứ rác rưởi vô dụng"
Tất cả các lão giả đều vây quanh quả cầu. Có người không ngừng lau lau trán, lần này thì toát mồ hôi thật rồi.
Trong quả cầu nhỏ xuất hiện một hình ảnh rất quỷ dị.
Bên trong quả cầu nhỏ xuất hiện một ngọn núi thịt do một đám người chồng chất lên nhau tạo thành, nhìn kỹ thì đều là đệ tử Vân Phong.
Phía trên còn có rất nhiều sợi xích đen đang khoá chặt núi thịt này lại, mặt ngoài sợi nào sợi nấy toàn được khắc đầy những phù văn quỷ dị.
Có thể thấy rõ được là khuôn mặt những người trong núi thịt đó đều đã đông cứng lại, vặn vẹo đến cực độ giống như đang phải chịu cực hình.
Thỉnh thoảng lại có vài bóng người trong núi thịt khẽ run lên, hình như trong đó vẫn còn có người chưa chết hẳn.
Những đệ tử này e là đã lành ít dữ nhiều rồi. Nếu phong chủ trách tội xuống thì họa này ai gánh đây.
Ngay lúc mọi người đang chú ý tới quả cầu đen nhỏ thì dưới đại dương lại đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng rất chi là kỳ lạ.
Từng đám bong bóng khí khổng lồ bay lên từ đáy biển. Bong bóng khí không ngừng vỡ tung, huyết dịch đỏ sậm văng tung toé.
Chẳng mấy chốc mặt biển đã bị nhuộm đỏ.
"Ùng ục, ùng ục "
Sắc đỏ sẫm nhanh chóng lan rộng, toàn bộ mặt biển rung chuyển dữ dội giống như một nồi nước bị đun sôi.
Phía trên khuông trung, cuối cùng cũng có người phát hiện ra dị tượng dưới đáy biển.
"Đại trưởng lão..."
Chưa kịp nói hết lời thì quả cầu đen kia lại bất ngờ phát ra ánh sáng chói mắt.
"Ầm!"
Quả cầu đen nhỏ nổ tung dữ dội. Khoảng cách quá gần mà chuyện thì xảy ra bất ngờ nên đám người này gần như là không có thời gian phản ứng lại.
Mọi người đều bị vụ nổ ở khoảng cách này chấn bay ra ngoài.
Nương theo tiếng nổ, vô số thịt vụn cùng mưa máu tuôn ra, vừa nhìn thì đã biết những người trong quả cầu này đã biến thẳng thành bom thịt người.
Vụ nổ dữ dội bất ngờ lại không kịp chuẩn bị khiến nguyên đám lão giả đều bị ở các mức độ khác nhau.
Những người đứng gần quả cầu đen nhất, ngoại trừ lão giả mắt sẹo không bị hao tổn gì thì số còn lại đều bị nổ tung, thân thể thiếu mất một nửa.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt lão giả đầy sẹo như muốn nứt toác ra, Lúc này sợ là đám môn hạ đệ tử của lão đều chết sạch rồi.
Phía dưới, nước biển sôi trào càng ngày càng kịch liệt, toàn bộ mặt biển đều đã biến thành một màu đỏ quỷ dị.
Thấy vậy thì ai cũng biết rằng bộ xương chết tiệt kia vẫn còn sống.
"Ta nhất định sẽ đập mi vào tâm thụ (lõi cây) để tế anh hồn đệ tử Vân Phong."
(lõi cây)
Lão giả mặt sẹo giận dữ ngút trời ra tay, đại ấn màu vàng óng bay ra với tốc độ cực nhanh, điên cuồng biến lớn trên mặt biển.
Đưa mắt tới chỗ nào thì cũng bị kim ấn chiếm trọn tầm nhìn.
Tiếng rồng ngâm to lớn vang vọng khắp đất trời.
Cùng với sự giận giữ của lão giả mặt sẹo, kim ấn điên cuồng đập xuống.
Đúng lúc này có bóng người từ dưới biển bay lên, là một bộ xương trắng tay cầm trường đao đỏ sẫm.
Chính là Tiêu Trần, người ban nãy đã bị đánh xuống biển.
Tiêu Trần nhìn kim ấn đang nện xuống với tốc độ cực hạn, ngọn lửa màu xanh lam trong mắt hắn bắt đầu bập bùng dữ dội.
"Huyết Ngục Thiên Chinh."
Đại dương vốn đã không ngừng sôi trào, lúc này lại càng cuồng bạo hơn.
Mặt biển bị nhuộm thành đỏ sẫm, những khuôn mặt không biết tên tuổi lần lượt hiện ra.
Trên mặt những người này đều mang theo biểu cảm cực kỳ quái dị, giống như cười nhưng lại không phải cười, như khóc mà lại không phải khóc khiến cho người ta nhìn sơ là đã thấy da đầu tê dại.
Ngay sau đó một cánh cửa đột nhiên xuất hiện dưới chân Tiêu Trần.
Phía trên cánh cổng đỏ tươi có hai cái khoen nhìn khá cổ đang không ngừng rỉ ra máu tươi.
Trên cánh cổng đỏ tươi đó khắc đầy những khuôn mặt vặn vẹo, mang theo một luồng tà khí khiến người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Kẹt kẹt!"
Cánh cửa đỏ tự động hé mở, đủ loại tiếng cười và tiếng khóc quái dị từ bên trong vọng ra.
Lão giả đang đứng trên không trung bị những âm thanh này vọt lên thì thấy hoa mắt váng đầu, cực kỳ buồn nôn.
"Ma âm nhập não, cẩn thận." Lão giả mặt sẹo rống lên, trong giọng nói còn mang theo chút quang minh chính đại.
Đột nhiên, nhất nhiều cánh tay nhuốm máu vươn ra từ bên kia cánh cửa, kéo Tiêu Trần vào bên trong.
"Rầm!"
Cánh cửa đỏ đóng sầm lại. Tiêu Trần và nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.
Kim ấn đập xuống nhưng chẳng trúng được thứ gì nên trực tiếp nện trên mặt biển, nhấc lên một trận sóng thần.
Trong khoảnh khắc này không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Trần nữa, giống như hắn đã bị chôn vùi trong mảnh thiên địa này.
"Hỏng bét, đó là cánh cửa dị giới. Mọi người cẩn thận."
Thần sắc lão giả mặt sẹo xám ngoét, ném một khối ngọc bội ra ngoài. Từ bên trong ngọc bội lập tức tràn ra một luồng năng lượng nhu hòa, bao lấy tất cả mọi người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận