"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đổi điều kiện khác đi." Tiêu Trần thẳng thắng lắc đầu từ chối.
"Ồ, nếu tôi cứ nhất quyết chọn điều kiện này thì sao?"
Trần Thiếu Kiệt đột nhiên đến gần Tiêu Trần, dọa Tiêu Trần sợ tới mức da đầu tê dại, lùi sang một bên.
"Bộp!"
Kết quả là bên cạnh Tiêu Trần có một cái cây lớn, vừa đúng lúc thực hiện một tư thế Kabedon.
"Anh đừng có mà quá đáng nhá, tôi sẽ kêu lên đấy!"
Tiêu Trần dùng khủy tay đẩy ngực Trần Thiếu Kiệt, nhưng tu vi của tên này quá cao.
Ngay cả một thân võ phu Tiêu Trần cũng không thể đẩy Trần Thiếu Kiệt một chút nào.
Nhìn Trần Thiếu Kiệt đang dính sát lấy mình, Tiêu Trần suýt khóc, con mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè?
"Haha." Nhìn thấy bộ dạng rưng rưng nước mắt của Tiêu Trần, Trần Thiếu Kiệt bật cười ha hả, đột nhiên buông Tiêu Trần ra.
"Cho nợ trước đã, lúc nào bổn công tử có hứng thú, sẽ lại đòi nụ hôn này."
"Cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh." Tiêu Trần tức giận muốn đi lên cắn chết tên này.
Sau khi Trần Thiếu Kiệt buông Tiêu Trần ra, tò mò hỏi: "Cô muốn thuyền buôn Hư Không đi đâu?"
Tiêu Trần vội vàng lắc đầu, trợn mắt bắt đầu nói nhảm: "Không phải, tôi chỉ tới hiệu buôn Vạn Vĩnh chơi thôi."
Trần Thiếu Kiệt cũng lười truy cứu những chuyện không liên quan này, hỏi: "Quê quán của cô ở đâu? Hôm nào đó bổn công tử còn phải yêu cầu cô trả lại nụ hôn này nữa."
"Địa Cầu." Tiêu Trần vậy mà lại không nói dối, cũng không cần nói dối.
Hư không vô tận, Tiêu Trần không tin, chỉ cần một cái tên mà hắn ta có thể tìm được Địa Cầu.
Trần Thiếu Kiệt rời đi. Về việc hắn ta có đến đi thuyền hay không, Tiêu Trần cũng không quan tâm lắm, bởi vì khi lên thuyền, chính mình chắc chắn đã biến trở lại rồi, cho nên không cần lo lắng thêm chuyện gì nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại Nam Cung Thiên Ninh, tên này có lẽ là người khó đối phó nhất.
Bởi vì Nam Cung Thiên Ninh biết rõ bản thân hắn là một người đàn ông đấy.
Thế nhưng sau khi biết chuyện, Nam Cung Thiên Ninh vẫn không thay đổi thái độ, thậm chí ngày càng nhiệt tình hơn.
"Chuyện này... Hì hì..." Tiêu Trần nhìn Nam Cung Thiên Ninh, hơi xấu hổ nở nụ cười.
Nam Cung Thiên Ninh mỉm cười nói: "Tôi không muốn gì cả, tôi sẽ đi cùng với cậu cho đến khi cậu biến trở lại!"
"Được!" Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu, dù sao cũng chỉ có hai ngày thôi.
...
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong hai ngày qua, Nam Cung Thiên Ninh quả thật đã làm đúng theo những gì hắn ta nói, chỉ đi đơn thuần đi cùng Tiêu Trần.
Hoặc cùng nhau đi dạo phố, hoặc kể cho Tiêu Trần nghe một số truyền thuyết thú vị ít ai biết đến để chọc cho Tiêu Trần vui vẻ, mà không làm bất kỳ chuyện gì khác.
Hai người giống như đang ở thời còn học sinh, quan hệ yêu đương vô cùng đơn thuần, mà ngay cả nắm tay nhau cũng là một kiểu không tôn trọng.
"Đi nhá." Nam Cung Thiên Ninh chào tạm biệt Tiêu Trần.
"Không phải anh tới đi thuyền hả?" Tiêu Trần hơi tò mò hỏi.
"Lưu lại một kỷ niệm!" Nhìn Tiêu Trần, Nam Cung Thiên Ninh nở nụ cười, đưa tay ra trước mặt Tiêu Trần.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một đôi hoa tai xinh đẹp: "Đây là tôi làm cả đêm đấy. Tặng cho cậu như một món quà chia tay!"
Tiêu Trần không từ chối, nhận lấy hoa tai, lập tức đeo lên.
Mưa hoa đỏ rực lả tả rơi khắp bầu trời, nhìn dáng vẻ của Tiêu Trần, ánh mắt của Nam Cung Thiên Ninh tràn đầy tình cảm.
"Tôi có một em gái, không thì tôi giới thiệu cho anh nhé!" Tiêu Trần cười híp mắt nói.
Nam Cung Thiên Ninh cười lắc đầu: "Không có chỗ cho cô ấy nữa rồi."
Nam Cung Thiên Ninh rời đi, ngay khoảnh khắc trước khi Tiêu Trần biến trở lại.
Có lẽ như những gì hắn ta nói, không muốn nhìn thấy Tiêu Trần biến trở lại, bởi vì hắn ta muốn lưu giữ cho mình một ký ức tuyệt đẹp.
...
Hôm nay là ngày khởi hành, Tiêu Trần đã thức dậy từ sáng sớm.
Tiêu Trần phong hoa tuyệt đại kia đã biến mất, rốt cuộc đã biến trở lại là Tiêu Trần cà lơ phất phơ.
Lưu Tô Minh Nguyệt khóc thút thít vì sau này không có gì để bóp nữa.
Tiêu Trần cả người nhẹ nhõm. Mặc dù trải nghiệm này có chút mộng ảo, thậm chí có chút không thực, nhưng nó đã xảy ra thật.
Đối với những người như Tiêu Trần, có được trải nghiệm như vậy là một kho báu hiếm có.
Tiêu Trần gấp chiếc váy Hiểu Nguyệt Thiên Vũ lại, chuẩn bị trả lại cho Nhan Tử Ninh.
"Sao? Không nỡ hả" Giọng nói của Nhan Tử Ninh vang lên từ ngoài cửa, Phượng Hà che miệng cười trộm ở bên cạnh.
Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến, lần này suýt chút chút nữa bị cái tên Trần Thiếu Kiệt kia vô lễ rồi, không nỡ gì chứ?
"Cầm lấy đi, tặng nó cho cậu, coi như giữ làm kỷ niệm." Nhan Tử Ninh từ chối chiếc váy Tiêu Trần đưa tới.
Tiêu Trần gật đầu, hào phóng nhận lấy váy.
"Đi thôi, hôm nay phải lên đường rồi."
...
Sau khi ra khỏi phòng, Tiêu Trần phát hiện cả bầu trời có chút lờ mờ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận