Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1785: Vực thẳm hắc ám

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Cho dù là cái gì đều có tương sinh tương khắc, kén lớn này sản sinh ra từ tình cảm tốt, phương pháp phá giải dùng mặt trái của tình cảm đó trùng kích là được.
Trong bóng tối chết chóc, tràn ngập lạnh lẽo vô tận, không một tiếng động, cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Một luồng áp lực làm cho người ta hít thở không thông lan tràn, áp lực này khiến ông lão trốn trong cái kén lớn có chút khó thở.
Trong bóng tối, một sinh vật không thể diễn tả bắt đầu chậm rãi chuyển động, vô số xúc tu chảy ra chất lỏng đặc quánh vươn tới cái kén to lớn đang bao lấy ông lão và Tiêu Trần.
Tất cả mọi thứ đều không phát ra bất kỳ thanh âm gì, như thể đó là một địa ngục im ắng, im ắng nhưng tràn ngập sợ hãi làm cho người điên cuồng.
Cái kén lớn bị những xúc tu bao bọc, nhưng ngay sau đó những xúc tu kia lại thả cái kén lớn ra.
Cái kén lớn giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển khơi, trôi dần về phía bóng tối sâu thẳm hơn.
Ông lão trong kén lớn, giờ phút này sắc mặt khó coi như giấy vàng, kinh mạch bị thương, cùng với sự xung kích của nỗi sợ hãi không thể diễn tả ở đây đã khiến ông ta sắp đi đến cực hạn.
Trong vực thẳm sợ hãi vô tận, không biết từ bao giờ, trời bỗng đổ mưa rét căm căm.
Mọi thứ ở đây đều đen kịt, kể cả cơn mưa này cũng vậy.
Mưa đen đánh vào cái kén lớn đang trôi nổi, cái kén trắng tinh dần dần bị nhuộm thành màu đen.
Ông lão cố hết sức chống đỡ, ông ta biết chỉ cần tâm thần của mình sụp đổ, cái kén cũng sẽ tán loạn trong nháy mắt.
Cái kén không ngừng lơ lửng trong bóng tối, không biết trôi qua bao lâu, có thể là trong nháy mắt, có thể là một năm, cũng có thể là mười năm, hoặc là hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Cuối cùng, một tia sáng không sáng lắm xuất hiện, chiếu vào cái kén lớn đã hoàn toàn bị nhuộm đen.
Ông lão sắp ngã quỵ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong bóng tối vô tận này, có thể cảm nhận được một chút ánh sáng đã là một điều may mắn.
Nhưng tiếng lòng của ông lão vừa mới buông lỏng, lập tức sụp đổ, lần này, suýt chút nữa đã đẩy ông ta vào vạn kiếp bất phục.
Thần thức có thể kéo dài không quá mười dặm của ông lão nói với ông ta rằng thứ đang phát sáng phía trước không phải là ánh sáng gì cả, mà là một con mắt cực lớn mà thôi.
Đúng vậy, thứ phát sáng đó thực sự chỉ là một con mắt, mà chủ nhân của con mắt này là một cái miệng.
Một cái miệng khổng lồ, không có tay chân, chỉ là một cái miệng lẻ loi trơ trọi đang há rộng.
Cái miệng này đầy những chiếc răng nanh khổng lồ, từng vòng, từng vòng vờn quanh tiến vào chỗ sâu nhất trong miệng, không biết kết thúc ở nơi nào.
Cái miệng này rất lớn, rất lớn, lớn đến mức dường như chia cái vực sâu hắc ám này thành hai mảnh, cái miệng này nằm ở giữa, nó dường như muốn nuốt chửng mọi thứ đi ngang qua đây.
Ông lão trong cái kén lớn ngửi thấy một mùi hôi thối giống như động vật thối rữa, nhưng so với áp lực khổng lồ thì mùi hôi thối này dường như không đáng kể.
Ông lão nghiêng đầu sang một bên, nhìn Tiêu Trần trên lưng vẫn không có động tĩnh gì.
Ông lão có chút tự giễu nở nụ cười: "Sống nhiều năm như vậy, vậy mà lại gửi gắm hy vọng cuối cùng vào một đứa nhỏ."
Ông lão suy nghĩ, nếu lúc trước chính mình không chọn y đạo mà là sát phạt đại đạo, thì kết quả hôm nay có khác hay không.
Nhưng ông lão lại nhanh chóng lắc đầu, bởi vì nếu không vào y đạo, có lẽ chính mình không thể đi đến được nước này.
Mỗi người đều có một con đường của riêng mình, nếu chọn đúng thì tiền đồ tươi sáng, còn chọn sai thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Ông lão mỉm cười, thời điểm khi tử vong sắp ập đến này, trong đầu ông ta lại hiện lên tất cả những suy nghĩ lộn xộn này.
Cái kén lớn trôi về phía cái miệng đang há to, dường như cảm giác được có thứ gì đó tiến vào, những chiếc răng nanh sắp xếp giống như bánh răng trong cái miệng lớn từ từ xoay tròn, nhúc nhích.
"Mà thôi, mà thôi, sống lâu như vậy cũng nên chết rồi, chỉ đáng thương cho đứa tiểu đồ đệ mình mới nhận."
Trong bóng tối càng dày đặc, ông lão thản nhiên đón nhận những gì sắp xảy ra, nhưng ông ta chỉ có chút không yên lòng về Lãnh Tiểu Lộ.
Cái miệng lớn từ từ khép lại, mọi chuyện dường như đã kết thúc.
...
Gian phòng nhỏ trước cánh đồng thuốc, Lãnh Tiểu Lộ cầm một con dao găm nước mắt rơi đầy mặt, đang giằng co với một bóng dáng bị bị bao phủ trong bóng đêm.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên vai Lãnh Tiểu Lộ, khóc đến hôn thiên ám địa.
Bởi vì bóng đen nói với họ rằng Tiêu Trần và ông lão đã chết rồi.
Lãnh Tiểu Lộ không tin, nhưng cánh đồng thuốc héo rũ và trống rỗng buộc Lãnh Tiểu Lộ không thể không tiếp nhận.
Điều khiến cho người ta ngoài ý muốn là bóng đen không công kích Lãnh Tiểu Lộ.

Bình Luận

0 Thảo luận