Những sinh linh này mạnh mẽ dường nào, thậm chí còn có khả năng thành Đế Tổ Long ngũ sắc.
Nhưng những sinh linh này lại trở thành phong ấn ở chỗ này, nghĩ kỹ lại thực sự khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.
"Ui úi úi, chú ý thân phận của các người một chút." Tiêu Trần cong khóe miệng, có chút đau trứng.
"Các sinh linh đang đi chỗ vui chơi, các sinh linh đã đi thẳng xuống địa ngục."
Đầu rồng ngăn cản Tiêu Trần mở miệng phát ra âm thanh to lớn.
"Mở nơi đây ra chính là bắt đầu hủy diệt."
"Có thể nói?" Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, biết nói chuyện phong ấn như vậy ngược lại vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.
Giọng nói của thần long cũng coi như ôn hòa, Tiêu Trần cảm thấy có thể bàn bạc.
"Ờm, khà khà tôi tới đây ngắm phong cảnh, mẹ tôi gọi về nhà ăn khuya rồi, các người chậm rãi chơi nha."
Tiêu Trần một vẻ cợt nhả, ngồi hồ lô trên lắc lư, một bộ muốn ăn đòn.
"Trái tim Bàn Cổ đại thần bắt đầu đập lại, tất cả sức mạnh đều sẽ rút về trái tim, phong ấn nơi này sắp sụp đổ."
Tổ Long ngũ sắc nhìn Tiêu Trần mà nói.
"Trái tim?" Tiêu Trần có chút không hiểu hỏi.
"Nơi linh khí tụ tập sống lại chính là vị trí trái tim." Ngũ trảo kim long nhìn ra bầu trời xa xôi nói rằng.
"Ôi đệt, Địa Cầu?" Tiêu Trần lập tức phản ứng kịp nơi nó là nói cái gì.
"Sức mạnh bị rút ra đang trở về trái tim, có phải là muốn nói rằng hết thảy linh khí không cũng biết ở đâu ra, đều sẽ chảy trở về Địa Cầu hay không, Bất Chu giới này cũng không ngoại lệ?"
Tiêu Trần rất nhanh hiểu rõ những ý tứ trong lời nói của Thần long.
Tổ Long ngũ sắc gật đầu: "Phong ấn đã cởi bỏ, đã không còn cách nào xoay chuyển, đây là một vòng luân hồi, không ai tránh được."
Tiêu Trần nhíu mày hỏi: "Tim Bàn Cổ đại thần bắt đầu đập lại mà các người nói, có phải tức là đại thần có khả năng sống lại hay không?"
Tổ Long ngũ sắc lắc lắc đầu nói: "Sau khi Bàn Cổ đại thần trấn áp Cương chủ đã đi trước, thân thể của hắn hóa thành thế giới cho các người sinh tồn."
"Tim đập lại, chứng tỏ rằng đại thần mới sẽ sinh ra, sứ mệnh trấn áp Cương chủ sẽ rơi vào người đại thần mới."
"Cương chủ?" Thật đúng là Tiêu Trần chưa từng nghe qua nhân vật như thế.
Không đợi các vị thần long cho ra đáp án, toàn bộ không gian đột nhiên bắt đầu náo động.
Bông tuyết màu đen rơi xuống từ trên trời không ngừng nứt toác mở ra, màu đen trong khe hở trên không không ngừng nổ tung rồi xuất hiện.
Thần quang màu vàng không ngừng bị cắt nuốt, thiên địa lại nhanh chóng tối sầm xuống.
Chín con thần long đồng thời ngẩng đầu, phun những viên Long đan kim quang lóa mắt.
Long đan phát ra từng tia thần quang màu vàng, đan vào thành một tấm lưới màu vàng lớn làm cho không gian này vững chắc lại.
"Cái tên cấm kỵ, không thể nói chi tiết." Tổ Long ngũ sắc dùng giọng nghiêm trọng nói.
"Tới nơi này!"
Lúc này âm thanh xa xăm vang lên lần thứ hai, hắc động chính giữa đảo nhỏ thế mà lại bắt đầu xoay tròn.
Một cánh tay trắng hếu đột nhiên nắm lấy sát biên giới vòng xoáy, tựa như muốn thoát khỏi vòng vây.
Tiêu Trần không cách nào hình dung cảm giác mà cái tay này mang lại cho mình.
Cứng rắn muốn nói, cũng chỉ có một chữ, lạnh, cứ như là lạnh tới vô cùng, cả thế giới giống như bị đông lại.
"Luân hồi chưa tới mà cậu dám phá vỡ phong ấn." Đầu rồng Tổ Long ngũ sắc nháy mắt trở nên dữ tợn.
"Lâm." Trong miệng Tổ Long ngũ sắc phát tiếng nói rung trời.
Dưới câu nói này, toàn bộ Đại Hải kịch liệt sôi trào, cơn sóng thần đánh lên phía trời cao.
Đối ứng với chữ 'lâm' kia của Tổ Long ngũ sắc, phát ra tiếng rung, thần quang vạn trượng, chiếu sáng cả trời đất giống như ban ngày.
Theo âm thanh của Tổ Long ngũ sắc vang lên, những thần long còn lại cũng bắt đầu tụng niệm những chữ ứng đối của mình.
"Lâm binh đấu giả, giai trận tổ tiền hành."
Theo chín chữ hoàn thành, Tiêu Trần cảm thấy như cả thế giới đều hơi kịch liệt co rút lại.
Chín chữ to hạ xuống từ trên trời cao, hung hăng che lại hòn đảo nhỏ màu đen.
Chữ lớn màu vàng vô biên xuyên qua thân thể Tiêu Trần, cũng không tạo thành chút tổn thương nào đối với Tiêu Trần.
Thậm chí còn có một tia cảm giác ấm áp.
Cánh tay trắng hếu vươn ra khỏi vòng xoáy bỗng nhiên tiêu thất dưới những con chữ to lớn này.
"Tới nơi này!" m thanh xa xăm kia vang lên lần thứ hai.
Tiêu Trần trợn trắng mắt nói: "Ngươi tự mình chơi đi, gọi để làm chi?"
"Đây là thời kỳ tốt nhất, cũng là thời kì xấu nhất, vào lúc này mà cậu tới nơi này thì sẽ quyết định sứ mạng của cậu."
Trong lúc tĩnh mịch, Tổ Long ngũ sắc nhìn Tiêu Trần nói.
"Thôi đi đi, tôi ra ngoài hóng gió một chút, tôi chính là quần chúng ăn dưa, các người đừng hy vọng vào tôi." Tiêu Trần vẫy tay nói.
"Số mệnh luân hồi không thể tránh né, cuối cùng rồi cậu sẽ hoàn thành sứ mạng của cậu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận