Tiêu Trần nhân tính gãi gãi đầu: "Thế thì cũng có tí thú vị đấy. Ấy, không đúng, tại sao cô lại biết rõ ràng như thế?"
"Haha..." Cửu Vĩ Yêu Hồ nở một nụ cười thê lương: "Bởi vì tôi từng là một trong 36 Yêu Chủ, đã từng tham gia lôi đài chiến này."
"Thua hay thắng thế?"
Tiêu Trần nhân tính chẳng có tí nhãn lực nào. Rõ ràng người ta đang bi thương, thế mà còn tò mò giống như một đứa trẻ.
Đúng là xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác mà.
"Thua, thua rất thê thảm." Cửu Vĩ Yêu Hồ cười lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Úi, hơ hơ, nhân tiện thì cố nén bi thương nhé!" Tiêu Trần nhân tính ngượng nghịu cười.
"Không việc gì, dù sao thì cũng đã gánh vác nỗi oan này bao nhiêu năm rồi. Tôi cảm thấy bây giờ mình sống khô tệ." Cửu Vĩ Yêu Hồ lau nước mắt miễn cưỡng cười nói.
Rõ ràng là trong lòng cô ta không hề nhẹ nhàng như lời mình đã nói.
Tiêu Trần nhân tính không tính hỏi thêm gì nữa. Chuyện lớn như vậy mà lại để một Vi Phổ gánh vác, trong đấy có bao nhiêu uất ức thì sợ là chỉ có mình cô ta biết được mà thôi.
Hơn nữa, Cửu Vĩ Yêu Hồ há miệng mở miệng đều là 'tinh không của các anh', rõ ràng bây giờ cô ta đã không ủng hộ, cũng không thuộc về mảnh tinh không này nữa.
Hiện tại cô ta đang làm việc cho nhân vật kinh khủng kia, tại sao lại đứng ở phe đối lập với tinh không này thì chắc là có quan hệ với trận chiến Kinh Vĩ kia rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tiêu Trần nhân tính mà thôi.
Tiêu Trần ma tính lại chẳng có cảm giác gì, chỉ gật đầu hỏi: "Vậy thì lần lôi đài chiến này lại bắt đầu rồi à?"
Cửu Vĩ Yêu Hồ ừ khẽ một tiếng: "Chắc cũng gần đến lúc rồi. Khi nào Lưỡng Sinh Hoa nở thì mới chính thức bắt đầu."
Tiêu Trần ma tính khẽ cau mày.
Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Hình như gần đây thần côn kia đang phơi nắng trong Đại Phế Tích, với lại hình như tôi đã làm thịt một trong 36 Đao Chủ rồi."
"Phụt..."
Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa phun ra một ngụm máu lớn. Con hàng này cả đời chỉ có mỗi một kiểu, không nói ra mấy câu khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nghe được tin này, khóe mắt hiện lên ý cười, có vẻ là rất vui.
"Cô đang hả hê cái gì thế? Hồ ly lẳng lơ." Tiêu Trần nhân tính tức giận lườm Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Có vẻ Cửu Vĩ Yêu Hồ đang rất vui, không thèm để ý việc Tiêu Trần gọi mình là hồ ly lẳng lơ nữa.
Cửu Vĩ Yêu Hồ hớn hở nói:
"Nếu nhân số không bằng nhau thì không thể kích hoạt bàn cờ Hỗn Độn được. Khi đến thời gian, bên có ít người hơn sẽ lập tức bị phán là thua cuộc."
"Chỉ thiếu có một người thôi mà. Kéo pháo hôi nào đó cho đủ số lượng là được, cô ở đây vui vẻ cái khỉ gì chứ."
Tiêu Trần nhân tính ra vẻ ta đây nhìn rất xa trông rất rộng.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần như nhìn một thằng đần: "Chỉ có Cảnh Chủ sinh linh mới có thể bước vào bàn cờ Hỗn Độn được. Chính là cấp bậc mà hiện giờ các anh gọi là Đại Đế cảnh đấy.
36 Cảnh Chủ, mỗi người đều có chức vụ riêng của mình, thiếu một người cũng không được.
Tinh không của các anh sứt đầu mẻ trán mới gom góp đủ 36 Cảnh Chủ. Thậm chí tu vi của một số người còn bị cưỡng ép kéo lên.
Các anh nghĩ rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà bọn họ có thể lôi ra một Cảnh Chủ khác để bù vào à?"
Vẻ mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ cực kỳ sảng khoái, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Haha" Tiêu Trần nhân tính cũng cười vui vẻ, nhìn Tiêu Trần ma tính với vẻ rất chi là sung sướng trên nỗi đau của người khác:
"y dzô, tên mặt liệt, hình như cậu lại gây họa rồi kìa. Lại còn là đại họa nữa đấy. Cậu mau đi đến Đại Phế Tích thay thế vị trí của gã mà cậu đã làm thịt đi.
"Đây là đại sự cắt đất đền tiền đấy. Cho dù không cắt đất đền tiền, nhưng lão ngài vẫn là người sĩ diện, đúng không nà?
Nếu bọn họ thua, mặt mũi Đại Đế của cậu để đâu chứ? Mảnh tinh không này là do cậu tự tính ra đấy. Hahaha."
Tiêu Trần nhân tính vừa nói xong, không nhịn được mà cười sằng sặc.
"Haha!" Tiêu Trần ma tính cười nhạt một tiếng, không có gì là hoảng sợ.
"Thần côn kia đang ở đó phơi nắng, tất nhiên hắn ta sẽ tính ra. Không phải hắn ta rất thích chõ mõm vào chuyện thiên hạ à? Thế thì lần này cứ để hắn ta xử lý đi!"
"Chậc chậc, thú vị ghê!" Tiêu Trần nhân tính vỗ tay, thất vọng lắc đầu.
Đúng lúc này, tiểu khả ái lại đang phơi nắng trong Đại Phế Tích.
Đúng là đến sớm không bằng trùng hợp!
"Được rồi, cô có thể đưa ra một điều kiện." Tiêu Trần ma tính hơi gật đầu với Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cửu Vĩ Yêu Hồ yếu ớt nhìn Tiêu Trần ma tính: "Thật sự có thể à?"
"Haha..." Thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ y như cô bé quàng khăn đỏ run rẩy đối mặt với lão sói xám, Tiêu Trần nhân tính lại không nhịn được cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận