Cứ như vậy bị Kiếm Chủ ngăn cản một lát, Bàn Cổ cung hóa thành tinh quang, đã tiếp cận Thủy Sanh Sanh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thủy Sanh Sanh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không có thời gian phản ứng.
Khoảnh khắc tiếp theo, tinh quang lao thẳng đến chỗ Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên vai Thủy Sanh Sanh.
"Oa, cứu mạng!" Lưu Tô Minh Nguyệt sợ tới mức kêu to.
Những vòng tròn ánh sáng huỳnh quang xanh lục tuôn ra khỏi cơ thể cô, muốn ngăn chặn tinh quang do Bàn Cổ cung hóa thành.
Nhưng là một Phá Giới Chi Khí, sao có thể bị một con gà yếu ớt như Lưu Tô Minh Nguyệt ngăn cản được.
Tinh quang lao thẳng vào cơ thể Lưu Tô Minh Nguyệt.
Những vệt sáng vàng vọt ra khỏi cơ thể Lưu Tô Minh Nguyệt, chiếu sáng toàn bộ tinh không hắc ám.
Lúc này, người phụ nữ đã đến trước mặt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhìn thấy sự dị thường của Lưu Tô Minh Nguyệt, cô ta lạnh lùng vươn tay bóp lấy cổ Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Người truyền thừa của đại thần?" Kiếm Chủ kinh hỉ thốt lên, lại chắn trước mặt người phụ nữ.
"Cút!" Người phụ nữ phẫn nộ hét lên, túm lấy cổ Kiếm Chủ ném phăng gã ra ngoài như một con gà nhãi nhép.
"Oh oh oh..."
Kiếm Chủ lại giống như một quả bóng, bắn tới bắn lui trong bình chướng kiếm khí.
Sự ngăn cản của Kiếm Chủ đã làm trễ nãi thời gian của người phụ nữ, lúc này, Tiêu Trần cũng đã đến trước mặt Thủy Sanh Sanh.
Tiêu Trần ôm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt sợ tới mức bật khóc nức nở, nói với người phụ nữ: "Cô đừng có làm loạn, đây là vợ nhỏ của tôi, nếu cô làm thịt cô ấy, sau này tôi sẽ cô độc, cô sẽ không thể ôm cháu đâu."
Tiêu Trần há mồm bắt đầu nói mò.
Người phụ nữ dừng động tác lại, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần bị nhìn đến mức toàn thân sợ hãi, rất lâu sau, cô ta nhẹ nhàng gật đầu.
"Phù!" Tiêu Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, Kiếm Chủ tới trước mặt người phụ nữ, vỗ vỗ ngực nói: "Đúng rồi, ọc, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, ọc..."
Kiếm Chủ vừa nói vừa nôn ra máu, một lượng máu siêu lớn chảy ra.
"Đậu má, chú không sao chứ?" Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, nhìn Kiếm Chủ hỏi.
Kiếm Chủ lau vết máu trên khóe miệng nói: "Ta là ai chứ, ọc, kiếm chi cộng chủ, ọc, vô địch thiên hạ, ọc."
"Nhưng chú đang chảy siêu nhiều máu đó, hey." Vẻ mặt Tiêu Trần ngơ ngác nhìn gã.
"Đôi khi nôn ra máu rất tốt cho cơ thể, ọc."
"Tôi tin chú cái beep, chú là một lão già họm hẹm xấu xa." Tiêu Trần trợn trắng mắt, đặt Lưu Tô Minh Nguyệt lên đầu mình.
Mà người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Lưu Tô Minh Nguyệt một lúc lâu, giống như một người mẹ chồng đánh giá con dâu của mình.
"Đi thôi, đi thôi." Kiếm Chủ thúc giục người phụ nữ, rất sợ nếu ở lại lâu hơn nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Người phụ nữ khẽ gật đầu với Tiêu Trần nói: "Ta đi đây, con phải sống thật tốt nhé."
Tiêu Trần phất phất tay: "Gặp lại sau, một thời gian nữa tôi sẽ tới đón cô ở Đại Phế Tích!"
Người phụ nữ mỉm cười, không nói gì.
Cứ tưởng đây chỉ là câu nói đùa, nhưng người phụ nữ không ngờ sau này Tiêu Trần thực sự đến đó đón cô ta về nhà.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn đám người Long Dược Thiên phía trên bầu trời, lạnh lùng phất tay.
Máu tươi lúc trước bị rút ra, đột nhiên bay thẳng lên trời.
Những đám mây đêm đột nhiên nhuộm thành đỏ tươi, những tiếng sấm nổ ầm ầm, vang lên trên đỉnh trời.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Tiêu Trần nói: "Đừng ở lại nơi này."
Nói xong, thân hình cô ta đột nhiên nổ tung, hóa thành những vệt sáng màu bạc rồi biến mất giữa thiên địa.
"Này này, chờ tôi với." Kiếm Chủ ôm chậu hoa, mông như lửa đốt muốn rời đi.
Đột nhiên, Kiếm Chủ lại xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, Kiếm Chủ hung hăng véo khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Trần.
Khuôn mặt Tiêu Trần bị véo thành đủ loại hình dạng.
"Ha ha ha, nhiều thịt ghê." Lúc này Kiếm Chủ thực sự thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
Đây là sự trả thù trần trụi, Tiêu Trần thực sự muốn đánh chết gã này.
Nhưng không nói những thứ khác, một thân tu vi của gã này, tuyệt đối là đứng đầu.
Tiêu Trần đầu đầy vạch đen nhìn Kiếm Chủ đang cấu véo mà chẳng nói gì, nói: "Chó liếm, chú véo đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi."
Cuối cùng Kiếm Chủ hung hăng véo hai cái nữa rồi mới chịu buông tay.
"Nhãi ranh kia, ta có một người truyền thừa, là loại có ngực lớn mông vểnh ấy, sau này nếu gặp nhau nhớ thân thiết một chút, nếu hai người các người ở cùng nhau, đến lúc đó ta cùng mẹ ngươi cũng ở cùng nhau, vậy thì chúng ta sẽ thân càng thêm thân rồi, haha."
Tiêu Trần lộ ra "răng hổ", vẻ mặt "hiền lành" vui vẻ nói: "Được!"
Mà nhìn gương mặt mơ ước của Kiếm Chủ như thể đã nhìn thấy những tháng ngày hạnh phúc của người một nhà ở bên nhau trong tương lai.
Bóng dáng Kiếm Chủ từ từ biến mất.
"Đúng rồi, sau này nhóc nhớ cẩn thận một chút, vì Lưỡng Cực hoa đã nở, mấy lão già trong mỗi giao diện đều sẽ đi tới Đại Phế Tích."
"Chuyến đi này không rõ sống chết, khẳng định là bọn họ sẽ tìm người truyền thừa đấy."
Lời nói của Kiếm Chủ từ sâu trong không trung truyền đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận