"Ăn hết bọn nó, hai đứa mình từ từ chơi." Giao Sinh vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.
Cánh tay tạo thành từ mãng xà lại một lần nữa duỗi dài, kéo về phía người thiếu niên kia.
"Sư muội, chạy đi."
Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, huyết khí dâng lên. Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh đoản đao, đón lấy đầu rắn rồi xông thẳng lên.
Có một số người chính là như vậy, trong tử cục sẽ bộc phát ra sự bền bỉ kinh người.
Người như thế sẽ không bị dọa sợ, ngược lại còn điên cuồng phản công. Rõ ràng thiếu niên kia chính là loại người này.
Nhưng dũng khí không bù đắp được chênh lệch trên thực lực.
Góc độ của đầu rắn cực kỳ xảo quyệt nên khó mà phòng bị được. Tròng mắt đỏ ngầu của đầu rắn sắp áp sát lồng ngực thiếu niên nhưng một giây sau thiên địa đột nhiên yên tĩnh lại, giống như tất cả đều dừng lại ở khoảnh khắc này.
Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ hơi hé mở, không thể tin nhìn đỉnh đầu Giao Sinh.
Bởi vì chẳng biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một thiếu niên.
Tóc dài màu đen như là thác nước, phiêu bồng phía sau đầu. Tóc của thiếu niên rất dài quá, mức thậm chí dài qua cả mông.
Trên trường bào màu đen tuyền không hề có chút trang sức nào.
Quạ đen ngồi xổm trên bờ vai hắn, trong đôi mắt đục ngầu của quạ đen có một loại ý vị kiêu ngạo, khinh thường, trào phúng khó nói ra được.
Thiếu niên cứ như vậy, nhẹ nhàng đứng trên đỉnh đầu Giao Sinh, chắp tay sau lưng.
Thiên địa thất sắc, tất cả ánh sáng đều tụ tập trên người thiếu niên kia.
Đôi mắt đen của thiếu niên giống như vòng xoáy trong đại dương, hờ hững đến cắn nuốt vạn vật.
Tất cả đều ngừng lại vào thời điểm thiếu niên xuất hiện.
Thân thể Giao Sinh bắt đầu run rẩy, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Thậm chí nó còn không dám tự tay đi kiểm tra xem đến cùng thì trên đỉnh đầu mình có thứ gì.
Giao Sinh chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình như có một tảng băng, đóng băng cả linh hồn lẫn thân xác của nó lại.
Tiêu Trần nhìn đứa bé gái được thiếu nữ ôm trong lòng, không hề có khí tức của người tu hành. Con bé chẳng qua chỉ là một người thường.
"Chuyện trên núi, lên núi bàn." Tiêu Trần chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy.
Tiếp theo từ trên xuống dưới thân thể Giao Sinh bắt đầu nổ tung, máu tươi tuôn ra như nước.
Giao Sinh há hốc mồm, yết hầu sưng vù phát ra những tiếng khằng khặc chói tai.
"Rầm!"
Giao Sinh nặng nề ngã trên mặt đất, sau khi thân thể co giật vài cái thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cái mỏ chim cực lớn của Ma Thần Binh há hốc không khép lại được. Nó hình như không hiểu, không thể tin được chủ nhân của mình cứ thế mà tắt nắng.
Ma Thần Binh giơ bàn tay khổng lồ lên.
Nhưng mới vừa giơ lên thì đã thấy một ngọn lửa đen không hiểu từ đâu xuất hiện trên người nó.
Thần Binh to lớn gào rú, đau đớn dữ dội khiến nó trở nên luống cuống nóng này.
Nó điên cuồng phủi ngọn lửa đen trên người đi. Nhưng cho dù có làm thế nào thì cũng không dập tắt được.
Ma Thần Binh giống như tráng sĩ chặt tay, giật đứt cánh tay đang bị thiêu đốt của mình xuống.
Nó cho rằng như vậy thì có thể chặt đứt được thế lan tràn của ngọn lửa đen. Nhưng miệng vết thương của nó tung tóe máu tươi, ngọn lửa đen giống như giòi trong xương hòa lẫn vào máu tươi rồi lại một lần nữa bùng lên.
Ma Thần Binh nhìn thân thể của mình bị đốt không còn một mảnh cho đến tận giây cuối cùng. Tuy chỉ còn lại cái đầu nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được đau nhức không cách nào hình dung kia.
"Hết rồi à?"
Đầu óc thiếu nữ có hơi quá tải. Một Ma Tôn một Ma Thần Binh cứ như vậy mà chết queo?
Cho dù là toàn bộ tông môn bọn họ bước ra đối mặt với Giao Sinh thì cũng không chiếm được lợi thế nào. Thế mà dưới tay thiếu niên này nó lại không chống đỡ nổi một hiệp.
"Mỹ Lệ, đi hỏi thăm tình trạng của Hoa Hạ hiện nay."
Thân hình Tiêu Trần hóa thành một màn sương đen tiêu tán trong trời đất. Đế nhanh, đi lại càng nhanh hơn.
Tiêu Mỹ Lệ rất chi là vui vẻ bay đến bên cạnh thiếu nữ, điệu bộ cực kỳ nhiệt tình.
Bình thường cô ta chỉ phụ trách mấy chuyện vặt vãnh như dò đường này kia hoặc ngồi xổm đờ người trên vai Đại Đế, hiếm khi có chuyện cho cô ta làm. Nên Tiêu Mỹ Lệ hưng phấn thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Thiếu nữ nhìn quạ đen bay đến chỗ mình thì lùi một bước theo bản năng.
Hành động này chọc Tiêu Mỹ Lệ tức đến trợn trắng cả mắt.
Người ở đây sao không có tí lễ phép nào thế, đại tướng hàng đầu dưới trướng Đại Đế đã đích thân đến hỏi han mà còn dám tránh né.
Tiêu Mỹ Lệ có chút đắc ý nghĩ.
"Con ranh xấu xí, nói một chút về tình huống của thế giới này cho lão nương nghe coi. Thành thật tí đi, nếu không... lão nương đốt cô."
Tiêu Mỹ Lệ vừa mở miệng là sặc mùi quê mùa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận