Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ leo lên đầu Tiêu Trần, có chút nghi ngờ hỏi: "Đại Đế ca ca, hồ ly tỷ tỷ đang khóc, sao em không cảm nhận được nỗi buồn nữa?"
"Lớn lên em sẽ hiểu." Tiêu Trần mỉm cười.
"Ò!" Lưu Tô Minh Nguyệt gãi đầu.
...
Tiêu Trần nằm trên giường, chìm vào giấc mộng đẹp.
Về phần Cửu Vĩ Yêu Hồ, vừa về đến là không thấy bóng dáng, có lẽ đã dẫn em trai mình đi nơi khác nói chuyện.
Tiêu Trần vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt to của thiếu niên đang ghé vào cạnh giường.
"Tỉnh rồi à!" Thiếu niên nở nụ cười.
Tiêu Trần ngồi dậy, kiểm tra quần áo của mình, vẫn ổn.
Hắn thực sự sợ tên này thừa dịp mình ngủ sẽ làm mấy chuyện kỳ quái gì đó với mình.
Thiếu niên kéo tay Tiêu Trần, vui vẻ nói: "Hôm nay bắt đầu tu hành nhé!"
Tiêu Trần còn chưa kịp hất tay thiếu niên ra thì khung cảnh trước mặt đã lập tức thay đổi.
Đập vào mắt là một mảnh xanh lục bạt ngàn, chung quanh là núi non vô tận.
Nhìn về phía xa, mặt trời vừa mới mọc tràn đầy năng lượng, ánh sáng đỏ khắp bốn phía, chiếu sáng cả thế giới.
"Đây là nơi sâu nhất của dãy núi Côn Luân." Thiếu niên chỉ vào những dãy núi bao la hùng vĩ xung quanh nói.
Tiêu Trần liếc mắt nói: "Ngài nói thì cứ nói, nhưng có thể thả tay ra trước không?"
"Hắc hắc, cho sư phụ sờ một tí có mất miếng thịt nào đâu." Thiếu niên nói xong lại hung hăng nhéo nhéo tay Tiêu Trần.
Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, tên này không có vấn đề thật à?
"Keo kiệt, chẳng phải chỉ kéo tay có tí thôi sao?" Nhìn thấy Tiêu Trần xúc động muốn chửi thề, thiếu niên đành miễn cưỡng buông tay.
Tiêu Trần nhịn xuống xúc động muốn gõ đầu chó của sư phụ nhà mình, hỏi: "Tại sao anh lại dẫn tôi tới đây?"
"Tu hành đó!" Thiếu niên đầy sức sống nhúc nhích thân thể.
"Cách tu hành chính thống của võ giả có lẽ đã sớm biến mất. Dù còn lưu truyền trên thế gian cũng có nhiều khiếm khuyết, hoặc cách thức đã khác xưa rất nhiều!"
Tiêu Trần gật đầu, hiện tại phương thức tu luyện của võ phu quả thực không hoàn chỉnh.
Ngay cả đại tông sư võ đạo như Võ Vô Địch trước đây cũng dò đá qua sông, thử nghiệm cách tu hành của riêng mình.
Nghe thấy lời khẳng định của Tiêu Trần, đôi mắt vui vẻ của thiếu niên nheo lại.
Thiếu niên tiếp tục giải thích: "Vào thời của tôi, cấp bậc võ phu phân chia rất nghiêm ngặt, có tới mười ba cảnh giới lận."
"Sau khi thời đại bị diệt, tôi ở Vận Mệnh Thiên Quốc rảnh háng không có việc gì làm đã cải tiến một chút. Bỏ đi phân chia cấp bậc, dùng thẳng màu sắc để phân chia."
Tên này thực sự không đơn giản, có thể định nghĩa và sửa đổi phương thức tu hành của thời đại, ngay cả một người có sức chiến đấu như Tiêu Trần cũng chỉ có thể tu hành theo phương thức tu hành được lưu truyền ở thời đại này.
Tiêu Trần hứng thú hỏi: "Màu sắc? Chẳng lẽ còn có thể luyện như tắc kè hoa à? Có màu xanh không?"
"Nói cái gì đó?" Thiếu niên thừa cơ véo lỗ tai Tiêu Trần.
"Đừng thừa cơ ăn đậu hũ của tôi." Tiêu Trần cả giận đẩy bàn tay biến thái của thiếu niên ra.
"Đồ keo kiệt." Thiếu niên bất mãn lẩm bẩm.
"Võ phu không dựa vào ngoại lực mà chỉ dùng thân thể để chiến đấu, thân thể cường tráng là nền tảng của võ phu. Khi võ phu chiến đấu, do máu chảy trong cơ thể và gia tốc của tim, cộng với cơ bắp căng ra, võ phu sẽ được bao phủ bởi một lớp sương mù. Màu sắc của sương mù chính là điểm mấu chốt để phân chia đẳng cấp của võ phu."
Thiếu niên nói xong, nhưng không có động tĩnh gì, quanh thân đột nhiên bùng phát từng trận nhiệt lượng, sau đó làn da của thiếu niên hơi đỏ lên, trên người xuất hiện sương mù màu trắng.
"Đây là tầng thứ nhất của võ phu, gọi là Chân Vũ Cảnh. Tầng này có sức mạnh phá núi, có thể dễ dàng khiêng núi lớn, nhưng chỉ có vậy thôi. Nói khó nghe hơn một tí thì cảnh giới này chỉ là một dã thú hình người mà thôi."
Tiêu Trần gật đầu, điều này cũng dễ hiểu, không phải là khí lực lớn thôi à.
"Tầng thứ hai." Thiếu niên nói xong, nhẹ nhàng hít một hơi, cả người bắt đầu kêu răng rắc.
"Uỳnh!"
Thiếu niên giậm nhẹ một cái, một cảnh tượng khủng bố xuất hiện.
Lấy chân phải của thiếu niên làm trung tâm, mặt đất xung quanh sụp đổ thành những vòng tròn, những dãy núi khổng lồ xung quanh nứt vỡ như đậu hũ.
Chỉ là một cái dậm chân nhẹ mà đã tạo nên cảnh tượng thiên tai tận thế, thực sự khủng bố quá trời.
Cùng lúc đó, trên cơ thể thiếu niên xuất hiện sương mù màu xanh lam.
Đợi đến lúc mọi thứ lắng xuống, Tiêu Trần đứng trong đống đổ nát phủ đầy tro bụi, giận dữ nói: "Anh không thể nhẹ nhàng tí được sao? Muốn chết hả?"
"Hê hê..." Thiếu niên gãi gãi đầu "ngượng ngùng": "Xin lỗi ha, chỉ là muốn cậu có cảm giác trực quan thôi."
Tiêu Trần bất lực nói: "Ờ, trực quan lắm luôn."
"Cảnh giới này được gọi là Đại Tông Sư Cảnh, lên trời xuống đất không gì làm không được. Với sức mạnh của thân thể, có thể ép không khí xung quanh thành bất kỳ hình dạng nào, hơn nữa cơ thể có thể chống lại hầu hết các thiên phạt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận