Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1901: Huấn luyện viên nghe tôi ngụy biện (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Bởi vì ba của tên mập mạp này, là một nhân vật rất có thực quyền trong vương triều.
"Không có không có." Mấy tên vệ binh trở về, báo cáo tình hình với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Dịch Minh có chút muốn khóc, nhiều đá Thiên Oán như vậy, không thể nào vô duyên vô cớ biến mất.
Hơn nữa tân binh nhập ngũ, tất cả mọi thứ phải nộp lên, không thể nào xuất hiện loại đồ trữ vật.
"Tìm người qua đây, lục khắp toàn bộ nơi đóng quân một lần, tôi cũng không tin, nhiều đá Thiên Oán như vậy, còn có thể mọc cánh bay mất."
Bất luận như thế nào Dịch Minh cũng không nghĩ ra, nhiều đá Thiên Oán là thế nhưng sớm đã bị Tiêu Trần tiêu hóa hết rồi.
Từ sáng sớm làm việc đến buổi trưa, kết quả không thu hoạch được gì.
Nhìn Tiêu Trần nằm trên mặt đất phơi nắng, có thể nói không có chút kỷ luật nào, Dịch Minh lúc này lại có chút dao động.
"Chẳng lẽ không phải hắn thật, thế nhưng nhiều con mắt đều nhìn thấy như thế, chẳng lẽ là gián điệp Minh Nguyệt thành mai phục vào đây gây thiệt hại, sinh vật máy móc mới nhất của bọn họ, đích thực có thể tùy ý biến đổi dáng vẻ."
"Huấn luyện viên, tôi đói, khi nào thì ăn cơm được." Tiêu Trần nằm trên mặt đất, vừa nói vừa làm tư thế bơi ếch giống như bị bệnh thần kinh.
"Đá Thiên Oán bị tổn thất binh đoàn sẽ bổ sung cho các cậu, thế nhưng chỉ có lần này, đồ của mình mà cũng không giữ được, một đám rác rưởi." Dịch Minh mắng rồi giải tán đội ngũ.
Mọi người oan ức một hồi, rõ ràng mình mới là người bị hại, vì sao người bị mắng lại là mình.
"Huấn luyện viên anh minh, huấn luyện viên trâu bò, huấn luyện viên cưới một trăm bà vợ." Tiêu Trần vui vẻ bò dậy từ dưới đất.
Dịch Minh chịu đựng xúc động đánh cho con hàng này một trận, "Nếu như cậu vẫn còn vô tổ chức vô kỷ luật ở đây, tôi sẽ ném cậu ra ngoài."
"Được, trưởng quan." Tiêu Trần đưa tay lên chào quân đội, nhưng mà chẳng ra gì.
"Buổi chiều bắt đầu tập huấn, huấn luyện đến cực hạn cho tôi." Dịch Minh nổi giận trong bụng, nói với vệ binh bên cạnh.
Mọi người quay đầu, vẻ mặt u oán.
"Cháu trai kia nói mình có bệnh, không thể phơi nắng." Trong sân huấn luyện, huấn luyện viên suýt chút nữa thì tan vỡ, không ngừng báo cáo tình trạng với Dịch Minh.
Đánh cũng đánh không lại, ngụy biện cũng không biện qua được, đây quả thực là cái tổ tông sống.
"Cậu là cảnh thứ ba?" Dịch Minh cau mày.
Huấn luyện viên gật đầu, "Mới vừa vào cảnh thứ ba."
"Con mẹ nó cậu là một cảnh thứ ba, mà không giải quyết được một tay mơ, tôi xem cậu là muốn đi tiền tuyến." Dịch Minh rút ra dây lưng, quất cho huấn luyện viên một trận.
"Tại sao không đi huấn luyện?" Sau khi quất huấn luyện viên xong, Dịch Minh tìm được Tiêu Trần.
Tiêu Trần lúc này giống như con chó vườn, nằm ở dưới bóng cây hóng mát.
"Tôi không thể phơi nắng." Tiêu Trần trở mình, tiếp tục nằm thẳng cẳng.
Dịch Minh hít thở sâu một hơi, chịu đựng xúc động quất hắn, "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức đi huấn luyện, nếu như vẫn như vậy, lập tức cút đi cho ông."
"Ôi ôi ôi!" Tiêu Trần vẻ mặt ngây người, "Sao mà anh nóng nảy thế!"
Dịch Minh bất đắc dĩ thở dài, lời nói thành khẩn: "Hiện tại đổ mồ hôi nhiều, trên chiến trường sẽ chảy ít máu, tôi đã thấy quá nhiều người chết."
"Dừng lại!" Tiêu Trần trở mình một cái đứng dậy, "Đừng nói với tôi những thứ này, cảm ơn."
Tiêu Trần trợn tròn mắt, chậm rãi đi vào trong đội ngũ.
Dịch Minh gãi đầu một cái, tại sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?
Anh ta không biết, bi kịch Tiêu Trần từng thấy còn nhiều hơn anh ta nhiều.
Tiêu Trần từ trước đến nay không ưa giảng đạo lý, nếu như giảng đạo lý có thể thay đổi một người, mình cũng không cần bận rộn cả ngày như vậy.
"Dịch đại nhân, van xin ngài, đừng để cho cháu trai kia huấn luyện chung." Cũng không lâu lắm, huấn luyện viên lau nước mắt tới cáo trạng.
Dịch Minh vẻ mặt ngỡ ngàng, "Vì sao?"
Huấn luyện viên suýt chút nữa khóc thành tiếng, "Để cho hắn đi bên trái, hắn đi bên phải, để cho hắn đi về phía trước, hắn đi về phía sau. Để cho hắn bò về phía trước, hắn giống như một giòi nhúc nhích trên mặt đất, toàn bộ đội ngũ đều bị mang lệch, van xin ngài, ngài để cho tổ tông đi làm chút gì!"
"Nói hắn hai câu hắn cãi lại, muốn xử phạt hắn, hắn đánh tôi trước, tôi không chịu nổi, đại nhân."
Huấn luyện viên nói cởi mũ ra, đầu tóc bị nhổ đi hơn phân nửa, khắp nơi đều là vết máu, "Tóc của tôi chính là bị hắn nhổ, có hắn ở đội ngũ căn bản mang không được!"
Dịch Minh suýt thì phun ra một búng máu, huấn luyện viên thảm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Huấn luyện viên lau nước mắt, "Tổ tông là một quái vật, khí lực lớn đến đáng sợ, đánh thì đánh không lại, nói không chừng, nếu như ngài kiên trì để cho hắn huấn luyện, tôi xin đi tiền tuyến."
Dịch Minh bất đắc dĩ hít thở sâu một hơi, "Để cho hắn tự do hoạt động, chỉ cần không ra nơi đóng quân đừng để ý tới hắn."

Bình Luận

0 Thảo luận