"Ôi dào, người ta là thanh niên trẻ mà làm cái gì em cũng muốn quản hết thế. Không sao đâu con gái, cứ mặc thế này đi cho đẹp." Tiêu Chính Dương nháy mắt với Tiêu Mạn Ngữ, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
"Hì hì, chỉ có ba là tiến bộ nhất."
Tiêu Mạn Ngữ chạy vèo lên, khoác lấy cánh tay Tiêu Trần.
Tiêu Mỹ Lệ ngồi xổm trên vai hắn, trong mắt chứa đầy sát khí, lầm bà lầm bầm: "Tiểu yêu tinh."
Tiêu Trần búng cho cô ta một cái: "Cô ấy là em gái của tôi."
"Ỏ!" Tiêu Mỹ Lệ hậm hực rụt cổ lại.
Cẩu Đản cũng từ trên lầu chạy xuống, mặt mũi ướt sũng.
"Baba, xong rồi ạ. Hì hì" Cẩu Đản ngây ngô nhìn Tiêu Trần, hy vọng hắn sẽ khen mình mấy câu.
"Đi thôi!" Tiêu Trần đi về phía cửa.
"Dạ!" Cẩu Đản tủi thân bĩu môi. Nhìn thấy một bên tay con trốngTiêu Trần liền lập tức học theo dáng vẻ của Tiêu Ngữ, ôm chầm lấy.
"Bé cưng chờ một chút." Mẹ Tiêu lấy ra hai chiếc hộp rồi quàng chúng quanh cổ Cẩu Đản. Bên trong toàn là đồ ăn.
Mẹ Tiêu giúp Cẩu Đản sửa sang lại quần áo rồi nhẹ nhàng nói với hắn: "Nhớ thường xuyên về nhà nhé".
Tiêu Trần gật đầu rồi dẫn hai đứa nhỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng con trai, mẹ Tiêu không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt.
"Sao lại khóc, không phải là con nó rất ổn à?" Tiêu Chính Dương tỏ vẻ khinh thường nhưng lại quay người trộm dụi mắt.
...
Ba người đi trên phố, tạo hình 'trái ôm phải ấp' của Tiêu Trần đã khơi dậy thù hận của một cơ số đồng chí nam.
Dọc đường đi có thể nghe thấy đủ loại xì xào kiểu cải trắng bị heo ăn, hoa nhài cắm bãi phưn trâu...này kia.
Chậm rãi đi nửa tiếng, cuối cùng thì cũng đến trước cổng trường.
Hiện tại các học viện lớn gần như đã đi vào quỹ đạo cả rồi. Các học viện cũng ngày một tốt hơn.
Thời điểm này học viện tu hành thành phố Minh Hải đang đứng top 1 các học viện cả nước, bởi vì trước khi đi Ngục Long đã để La Bàn Rừng Rậm lại đây.
La Bàn Rừng Rậm là thần khí cùng để bồi dưỡng đệ tử. Có thứ này thì cho dù là thực lực hay thực chiến của đệ tử của học viện tu hành thành phố Minh Hải đều cao hơn hẳn các học viện khác.
Hôm nay học viện nhìn rất náo nhiệt. Một đám người tụ tập ở cửa ra vào chờ xuất phát, có vẻ như đang muốn đi đâu đó.
Mà Từ Kiến Quân chính là người dẫn đội.
Từ Kiến Quân nhìn qua có vẻ hơi tang thương, nhưng thần sắc thì lại khác biệt một trời một vực so với trước kia. Toàn thân anh ta phát ra một luồng khí thế sát phạt cực kỳ dày nặng.
Tiêu Trần vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí đang huyến náo chớp mắt một cái đã cứng đờ.
Mọi người ngơ ngác nhìn thiếu niên đẹp trai mặc trường bào đen cùng mái tóc đen dài óng ả, hình như là chưa kịp phản ứng lại ngay
"Cao... Anh trai cao thủ." Thiếu niên nhìn qua khá chất phác là người đầu tiên phản ứng lại, hét ầm lên.
Mọi người xông tới như ong vỡ tổ, không ngừng hò hét mấy câu kiểu: "Đại ca cao thủ, em nhớ anh muốn chết.", "Cao thủ đại ca, anh về rồi." ...
Tiêu Trần trước mắt đã không còn là Tiêu Trần trước kia nữa rồi.
Tiêu Trần nhân tính cà lơ phất phơ, có thể nói nói cười cười với tất cả mọi người nhưng Tiêu Trần ma tính lại thích yên tĩnh, hơn nữa còn cảm thấy rất phiền nếu có người đến quá gần mình.
Ma khí lưu động quanh người Tiêu Trần, đánh bay cả đám người đang hăng hái xông tới.
Nhất thời, cửa học viện gà bay chó sủa, tiếng kêu rên liên hồi.
Tiêu Trần dẫn Cẩu Đản và Tiêu Man Ngữ đi vào học viện.
"Bộp!"
Binh sĩ đứng gác chào theo kiểu nhà binh: "Xin chào tướng quân."
Tiêu Trần nhìn binh sĩ, nhớ ra đã từng gặp qua cậu ta ở tiểu động thiên giống như là phần mộ.
"Ừ." Tiêu Trần khẽ gật gật đầu rồi đi vào học viện.
"Oa, anh, anh lợi hại thật đấy. Từ lúc nào là lên lon tướng quân luôn rồi?" Ánh mắt Tiêu Man Ngữ đầy sao lấp lánh.
"Không biết." Tiêu Trần nhàn nhạt nói một câu, thái độ lạnh lùng khiến Tiêu Man Ngữ rất chi là không vui.
Tiêu Trần đi về phía lớp học của Tiêu Man Ngữ, nhưng lúc này toàn bộ học viện đã sôi lên sùng sục.
Tin tức một tên gà luộc trắng nhách lừa mất hai nữ thần của học viện đã nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Tin hành lang này khiến tim gan phèo phổi một đám nam sinh nát bấy.
Có vài đứa không chịu nổi kích thích, còn có những kẻ người theo đuổi cuồng nhiệt của hai người đều muốn nhảy ra tìm Tiêu Trần làm ván solo.
Tiêu Trần ma tính sao mà quen với tật xấu của đám người này được chứ, tuy không trực tiếp làm gỏi mấy tên đến gây chuyện nhưng không đánh cho nằm bò trên giường một thời gian thì hơi phí.
"Đàn em khóa dưới ới, đừng đi. Đừng để tình yêu làm đầu óc choáng váng, đây chính là anh Cua đấy." Có người vội vàng kéo bạn bè đang xúc động bên cạnh lại.
"Anh Cua?"
"Ầy, năm nay các người mới vào học viện nên không biết. Nhớ năm đó, tiếng tăm của anh Cua lừng lẫy khắp học viện của chúng ta đấy. Đánh mông bạn học nữ, hung hãn giết người đi đường, treo học sinh như treo lạp xưởng trên cổng...vân vân và mây mây."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận