Trong đám đông, nữ tướng ngơ ngác nhìn thuộc hạ xung quanh. Cô ta dụi mắt thật mạnh, giống như không thể tin vào tất cả những điều này.
Mình được cứu rồi, không chỉ bản thân mà còn cả một lượng lớn dân thường cũng được cứu.
"Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đám binh sĩ xung quanh ngơ ngác nhìn Vi Phổ.
Vi Phổ đột ngột đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh đang ôm nhau bật khóc mà lệ rơi đầy mặt
Cô đưa tay lau nước mắt khiến lớp trang điểm vừa tô vẽ tỉ mỉ trở nên lem nhem nhoè nhoẹt, nhìn y như một con mèo hoa nhỏ.
"Giữ gìn trật tự cho tốt, ta muốn đi xác nhận một việc."
Vi Phổ gõ nhẹ vào thiết bị trên cổ tay, một chiếc cơ giáp tuỳ thân lập tức xuất hiện, bao trùm khắp người cô ta.
Vi Phổ nhìn về phía xa xa, chỗ đó là vị trí của hoàng cung.
...
"Bốp."
Tiêu Trần nhân tính vỗ mạnh vào mông Tiêu Trần ma tính
"Soái."
Tiêu Trần ma tính bực bội liếc tên thần kinh này một cái, sau đó đưa cho hắn một hạt châu nhỏ.
Tiêu Trần nhân tính cầm hạt châu nhỏ, tò mò nhìn vào bên trong.
Bên trong hạt châu hình như đang phong ấn một con cá muối.
Tiêu Trần nhân tính bất mãn lẩm bẩm nói: "Ui ui, thật quá đáng. Tôi bảo cậu mở một dị không gian cho tôi cất đồ. Cậu lại cho tôi một con cá muối, có ý gì đây?"
Tiêu Trần ma tính nghe thấy từ "muối cá", lông mày liền giật giật mấy cái. Sao đầu óc thằng nhãi này lại kỳ lạ như thế chứ?
"Đây là quái ngư mà tôi đã phong ấn lúc trước."
"Đó là cá muối!" Tiêu Trần bóp nát hạt châu, vẻ mặt rất chi là bất mãn.
Tiêu Trần ma tính đỡ trán, thật muốn quất chết thằng ranh mất nết này.
"Nó rất thú vị, dạ dày là một không gian khổng lồ có thể chứa đồ. Nó còn tốt hơn cả Nhẫn Không Gian tốt nhất."
"Ồ, thế à, ha ha."
Tiêu Trần nhân tính cầm con quái ngư to bằng ngón tay cái, cười rất chi là ngượng ngùng.
Tiêu Trần nhân tính nhìn quái ngư.
Về phần tại sao lại nói nó quái thì là bởi trên đầu nó có một cái sừng nhỏ màu đỏ, hơn nữa vảy cá còn đầy những phù văn thần kỳ.
Một người một cá nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Hừ, thấy mi thành khẩn như thế, sau này lăn lộn cùng tiểu gia đi."
Quái ngư: "Bà mẹ nó, ta có nói cái quái gì đâu. Mi thấy được thành ý kiểu gì đấy?"
Quái ngư mở to mắt sợ hãi nhìn Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính khẽ gật đầu đồng ý với Tiêu Trần nhân tính.
Quái ngư liên tiếp phun ra bong bóng, xem bộ dạng thì hình như vô cùng vui vẻ.
Lúc nàynữ tướng quân từ xa đi tới, dừng cách chỗ Tiêu Trần ma tính không xa.
Vi Phổ ngơ ngác nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Tiêu Trần ma tính, nhất thời có chút ngây dại.
Tiêu Trần nhân tính nháy mắt với Vi Phổ, nhưng tay lại chọt mông Tiêu Trần ma tính.
"Đại Ma Đầu, còn bao lâu nữa?"
Tiêu Trần ma tính tát bay móng vuốt của Tiêu Trần nhân tính, nói nhỏ: "Đến rồi."
Tiêu Trần nhân tính tóm lấy quái ngư, lon ton chạy vào trong cung điện: "Nhìn kỹ, học cho tốt vào. Dự là cả đời cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần này thôi."
Đầu Vi Phổ đầy dấu chấm hỏi, cô ta không biết tên nhóc con này đang lảm nhảm cái gì.
Không ở cạnh Tiêu Trần ma tính nên Lưu Tô Minh Nguyệt cũng thả lỏng hẳn, ngây ngô nhìn Tiêu Trần nhân tính hỏi: "Nhìn cái gì thế ạ?"
Tiêu Trần nhân tính quay đầu nhìn lên vòm trời tối đen, mỉm cười: "Lạc Thiên Đao là một thức trong Bá Đao Quyết của tên kia. Dự là trên đời này không ai có thể khống chế trọng lực giỏi bằng hắn. Nếu muốn, hắn dùng trong lực bắt lấy một vài thứ."
Lưu Tô Minh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn vòm trời.
Tuy không trung đã bị ma khí bao phủ nhưng cũng không thể che được ánh mắt của nhóc con này.
"Có thể bắt được gì thế, có ngon không? Mà trên đó có gì đâu chứ?" Lưu Tô Minh Nguyệt gãi đầu bối rối.
Tiêu Trần nhân tính cười thành tiếng: "Từ trước đến nay, tên kia làm việc luôn đuổi tận giết tuyệt. Tí nữa sẽ có thôi."
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên chui vào trong cổ áo Tiêu Trần nhân tính, hoảng sợ chỉ lên vòm trời. Cái miệng nhỏ méo xẹo, như sắp khóc đến nơi.
"Đó là gì vậy?"
...
Mọi người ở trong không gian do Tiêu Trần ma tính tạo ra, còn chưa kịp hưởng hết niềm vui sống sót sau tai nạn thì đã có người đã cảm nhận được sự bất thường trên vòm trời.
Tuy trời đất tối đen như mực, đưa tay không nhìn rõ năm ngón nhưng nhiều người vẫn nổi da gà khắp người.
Từ từ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt xám như tro.
Vi Phổ đang đứng cạnh Tiêu Trần ma tính cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này, ma khí khổng lồ ngập trời đột nhiên tiêu tán.
Nhưng Vi Phổ thà rằng những luồng khí đen đáng sợ này đừng biến mất.
Nỗi sợ hãi, tiếng la hét không ngừng vang lên trong thế giới này.
Bầu trời vốn tối đen bỗng bừng sáng, đỏ rực vì bị lửa lớn thiêu đốt.
Cả bầu trời như đang bốc cháy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận