Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1120: Gia đình

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Thành thị và bầu trời, ở trong bóng đêm như vậy, chiếu rọi xen lẫn vào nhau.
Mỗi một chiếc xe trong thành phố, đều chở người đi đêm khác nhau.
Có người dừng lại nghỉ tạm ở trong thành phố này, có người vác hành lý đi xa đất khách, còn có người thì đoàn viên ở trong tòa thành này.
Tiêu Trần nhẹ nhàng ôm lấy Cẩu Đản, khẽ đặt trán lên trán của Cẩu Đản.
Tiêu Trần cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười giống như đứa trẻ.
Nhìn Man Ngữ đứng bên cạnh cười ngây ngô, Tiêu Trần khẽ gật đầu.
"Con nhóc cũng đã trưởng thành."
Tiêu Man Ngữ lâu nước mắt, kéo vạt áo của Tiêu Trần giống như thật lâu trước đây.
Tiêu Trần nhớ kỹ, khi còn bé mình mang Man Ngữ đi ra ngoài chơi đùa, con bé thích kéo vạt áo của mình.
Người và người tình cờ gặp nhau nơi sơn thủy hữu tình giống như cây Thanh Phong nở hoa. Không hẹn mà gặp cũng có thể coi là chuyện cũ duyên xưa.
Một người có cơ duyên gặp lại người nhà chính là nhìn thấy tấm lòng của nhau, vừa đi vừa hát, sương gió qua đi lại đến ngày đoàn tụ.
Hai vợ chồng đứng ở trước cửa, nhìn Tiêu Trần từ từ đi tới.
Ánh trăng chiếu rọi, kéo dài bóng dáng của họ.
Côn trùng bên trong mặt cỏ, lúc này cũng ngừng ca hát, từng đốm sáng dâng lên, khung cảnh xung quanh dường như trở nên có chút không chân thật.
Người mẹ xoay người, len lén lau đi nước mắt.
Người cha sờ đầu, ngu ngơ cười.
"Trở về đã trở về rồi!"
Dáng vẻ như trước kia, chào hỏi khi tan học về nhà.
"Đã về rồi."
Tiêu Trần cười gật đầu, rất lâu rồi cũng không có cười vui vẻ như vậy.
Chỉ cần biết rằng, trong vô số nhà đốt đèn có một chiếc sáng lên về mình, đường dài mênh mông thì có là gì?
Đây chính là gia đình, mùi vị của gia đình, trải qua năm tháng dày vò, càng ngày càng đậm.
"Còn có gì ăn không?"
Tiêu Trần theo bản năng hỏi một câu, như trước đây, tan học về nhà sẽ tìm đồ ăn.
Khi đó, mẹ cứ luôn lấy ra một số đồ ăn vật, không nhiều lắm, nhưng lại ăn rất ngon.
Có đôi lúc khi tâm trạng của mẹ không tốt, sẽ bật lại một câu: "Bản thân không có tay à, trong tủ lạnh gì đều có, không tự mình đi lấy được à? Y như ba mày."
Mỗi lúc này, Tiêu Trần biết rằng nhất định là ba lại làm cho mẹ tức giận.
"Có, có, đói bụng không, mau vào phòng."
Mẹ kéo Tiêu Trần vào phòng, thuận tiện còn kêu lên.
"Tiêu Chính Dương, ông còn đứng đó làm cái gì? Da lại ngứa đúng không?"
Toàn thân Tiêu Chính Dương run lên, gục mặt nhăn nhó, làm bộ đáng thương vào phòng.
Trên bàn tròn bày đầy đồ ăn, đều là những món mà Tiêu Trần thích ăn.
Nhà của Tiêu Trần vẫn luôn dùng bàn tròn, đây là Tiêu Chính Dương khăng khăng giữ lại, bởi vì ông ấy cảm thấy bàn tròn có ý nghĩa tốt, là sự đoàn tụ.
Tiêu Chính Dương nghĩ, có lẽ chính vì sự kiên trì này, mới có thể chờ tới ngày người một nhà đoàn viên.
Cẩu Đản nhẹ nhàng chui vào lòng Tiêu Trần, không chịu đi ra.
Cẩu Đản sợ đây đều là mơ, sợ khi tỉnh giấc, những chuyện tốt đẹp ấy cứ như vậy tan thành mây khói.
Tiêu Trần sờ sờ cái mũi nhỏ của con bé: "Yên tâm đi, ba tạm thời sẽ không đi đâu cả."
Cẩu Đản ngẩng đầu, mở to mắt đôi mắt sáng trong, hai mắt đẫm lệ xúc động hỏi: "Thật vậy sao?"
Tiêu Trần gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cẩu Đản há miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tiêu Trần cảm thấy buồn cười, cầm lên một cái sủi cảo nhét vào trong miệng của Cẩu Đản.
"Bây giờ không phải ba vẫn còn ở đây sao?"
"Duyệt Tri nghe lời, để ba con ăn no trước rồi hãy nói." Mẹ có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Con bé kia cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi cố chấp
Cẩu Đản lau nước mắt, lưu luyến rời khỏi lòng Tiêu Trần.
Lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt bưng chén nhỏ dành riêng cho mình, nhảy lên trên bàn.
Nhìn một bàn ăn ngon, Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng.
Con bé rất lễ phép nhìn hai ông bà, lắc lắc cái đầu nhỏ, ngọt ngào kêu lên.
"Chào ba, chào mẹ."
Tiêu Trần suýt nữa thì phun ra một búng máu, đây là cách gọi gì vậy?
Ba mẹ nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, cũng trợn tròn mắt.
Dáng dấp cô nhóc này xinh đẹp tột cùng, chỉ là nhìn qua có hơi đơn thuần, rất giống Cẩu Đản khi mới tới trước đây."
"Con bé này là..." Tiêu Chính Dương hỏi.
"Vợ tương lai của con." Tiêu Trần búng trán Lưu Tô Minh Nguyệt, cười trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tô Minh Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng, nhăn nhó nói: "Chán ghét, ai là vợ của anh."
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt nho nhỏ, hai ông bà có hơi mờ mịt, một người nhỏ nhắn như vậy sao có thể làm vợ được, sau này sinh con thế nào?
Tiêu Trần dường như nhìn thấu tâm tư của ba mẹ, cười nói: "Yên tâm đi, cô nhóc này còn sẽ lớn tiếp, đây chính là con dâu nuôi từ bé."
Nghe vậy hai ông bà vui mừng, nếu con trai đã nói như vậy, bọn họ nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt càng xem càng thích.
"Tới tới, ăn đi."
Mẹ trực tiếp gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào trong chén nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Cảm ơn mẹ." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng, lễ phép nói tiếng cám ơn.

Bình Luận

0 Thảo luận