Tiêu Trần thần tính trong một cửa hàng nhỏ đã gọi hầu hết mọi thứ mà mình có thể ăn được như một xô gạo.
"Ôi, ngài chậm lại, đừng để bị sặc." Đao Long vừa nhìn Tiêu Trần thần tính ăn vừa nhìn trên bàn, vừa tức vừa buồn cười.
"Hừ!" Tiêu Trần Thần ngoan ngoãn gật đầu, nhưng miệng không nhàn rỗi chút nào.
"Món này ngon không?"
Ngay khi mọi người đang xem Tiêu Trần thần tính ăn Hải tắc, một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, giọng nói của thiếu niên lên.
Lúc này, tóc gáy của mọi người đột nhiên dựng đứng, lúc này tất cả lỗ chân lông dường như đều mở ra, mồ hôi thấm ướt quần áo tức thì.
Thiếu niên trông giống y hệt Tiêu Trần này đến đây lúc nào, đến như thế nào, không ai để ý.
Có vẻ như thiếu niên đã ngồi ở đó từ trước, chẳng qua bây giờ thiếu niên mới đứng dậy, chào hỏi Tiêu Trần thần tính mà thôi.
Thật kinh khủng, thật khó tin biết bao.
Và khoảnh khắc Tiêu Trần thần tính nhìn thấy thiếu niên này, hắn biết chính mình đã sai, một sai lầm thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Cảm giác nhạy bén với nguy hiểm nói cho Tiêu Trần thần tính biết thiếu niên trước mặt căn bản là tồn tại không thể nào chống lại, không ai có thể giết chết hắn ta.
Tiêu Trần thần tính lẽ ra không phải tới dị vực. Thế nhưng bây giờ đã tới rồi, nói thêm nữa cũng vô dụng.
Tiêu Thần há to cái miệng nhỏ nhắn nhìn thiếu niên, sợ tới mức muốn khóc, nhưng hắn cảm thấy khóc trước mặt nhiều người như vậy là một chuyện rất đáng xấu hổ.
Vì vậy Tiêu Trần thần tính chỉ có thể để cho nước mắt xẹt qua khóe mắt, há to cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt rơi tí tách, không nuốt xuống đồ ăn đang ăn dở.
Thật ra chủ dị vực càng khiếp sợ hơn.
Bởi vì lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tiêu Trần thần tính, trái tim của hắn ta điên cuồng nhảy loạn, trên mặt cũng có chút nóng lên, thậm chí có chút khẩn trương khó hiểu.
Đúng vậy, đó là cảm giác rung động.
Ở trình độ của hắn ta, không có thứ gọi là tình yêu nam nữ, ngay cả giới tính cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực quả thực đã rung động tâm.
Chẳng biết tại sao.
"Chẳng lẽ là bởi vì cùng tách ra từ một người, cho nên mới có một lực hấp dẫn không thể giải thích được?" Chủ dị vực tự nói thầm trong lòng, lại nhìn về phía Tiêu Trần thần tính.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua như vậy thôi, chủ dị vực càng cảm thấy Tiêu Trần thần tính hấp dẫn hắn ta.
Chủ dị vực vốn có thể đã cắt đứt lực hấp dẫn khó giải thích này, nhưng hắn ta đã không làm vậy.
Chủ dị vực cười dịu dàng, duỗi tay ra, nhẹ nhàng giúp Tiêu Trần thần tính lau sạch cặn thức ăn trên miệng.
Dáng vẻ này trông giống như một chàng trai chiều chuộng bạn gái của mình.
"Mấy thứ này ăn ngon không?" Chủ dị vực ngồi đối diện với Tiêu Trần thần tính, cười hỏi.
Tiêu Trần thần tính sớm đã kinh hãi ngơ người, rốt cuộc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, miệng há to suýt chút nữa òa khóc.
"Ngon... ngon... ngon... lắm!"
Tiêu Trần thần tính chép chép cái miệng anh đào nhỏ nhắn rồi nuốt những thứ trong miệng xuống.
Vẻ mặt ngây ngô này khiến cho chủ dị vực rất chi là buồn cười, hắn ta thuận tay đẩy nước đường trên bàn sang.
Tiêu Trần thần tính co rụt cổ lại, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
"Tại... tại sao?" Tiêu Trần thần tính hơi sợ sệt hỏi.
Chủ dị vực cười nói: "Tôi thích cô, cô có thể ở bên cạnh của tôi."
"Há?" Nghe thấy câu trả lời này, Tiêu Trần thần tính đứng hình toàn tập.
Nhưng ngay sau đó Tiêu Trần đã kịp phản ứng lại, ôm lấy thanh trường đao kim sắc đặt bên cạnh chân bàn.
Tiêu Trần thần tính "vẻ mặt hung ác" nói: "Anh... anh nghĩ đẹp ghê nhỉ, tôi tới giết anh đấy?"
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Trần thần tính cố làm ra vẻ hung ác, ngốc nghếch ngu ngơ, chủ dị vực càng cảm thấy nhóc con này đáng yêu quá trời.
Chủ dị vực trêu ghẹo nói: "Giết tôi ư?"
"Đúng vậy giết anh đó!" Tiêu Trần thần tính hất cằm lên, tay đã ở trên chuôi đao Nguyệt Hồng.
"Dựa vào cái gì?" Chủ dị vực nói xong, chậm rãi nhìn mọi người xung quanh một vòng.
"Chỉ bằng bọn chúng?" Ánh mắt chủ dị vực cực kỳ khó tin.
Chủ dị vực vừa dứt lời, một chuyện kinh khủng đã xảy ra. Không biết từ lúc nào, một đám bóng đen quỷ dị đã xuất hiện sau lưng mọi người.
Điều bết bát nhất là tất cả mọi người đều không nhận thấy sự tồn tại của những bóng đen này.
Rõ ràng là những bóng đen này cực kỳ chướng mắt, nhưng không một ai đề phòng.
Chỉ có Tiêu Trần thần tính mới nhận thấy sự tồn tại quỷ dị này, vừa định mở miệng nhắc nhở, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong lúc hầu như tất cả mọi người không có bất kỳ sự phản kháng nào, đầu của bọn họ đã bị cắt lìa khỏi cổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận