Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1280: Lĩnh vực của Mạc Ly (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Vòi rồng đen xông thẳng lên trời cao, như một con cự long màu đen, điên cuồng gào thét ở bên trong trời đất.
Mạc Ly đạp lên vòi rồng, đi thẳng lên trên bầu trời.
Mạc Ly thời khắc này, vẻ mặt trang nghiêm, tóc dài màu đen điên cuồng khiêu vũ, cộng thêm phía dưới hắc sắc vòi rồng to lớn, khiến cho nàng nhìn qua như nữ thần điều khiển cơn bão vậy.
Chẳng biết lúc nào, sương mù màu đen bắt đầu bao phủ xung quanh.
Sương mù càng ngày càng đậm, che lấp ánh mắt của Tiêu Trần, sau cùng đến mức đưa tay không thấy được năm ngón của mình.
"Phạm vi lĩnh vực bao phủ thật lớn." Tiêu Trần có chút giật mình.
Thân thể ở trên bầu trời, Tiêu Trần có thể thấy phạm vi lĩnh vực bao phủ của Mạc Ly.
Lĩnh vực của Mạc Ly, có lẽ bao phủ ra ngoài mấy trăm dặm, khả năng cô so với mình tưởng tượng còn mạnh hơn một chút.
Những sương mù màu đen này, chính là lĩnh vực Mạc Ly thả ra ngoài, phàm là sương mù bao phủ chỗ nào, Mạc Ly tuyệt đối có quyền chủ đạo.
Đây chính là lĩnh vực kinh khủng, nó đã tương đương với một tiểu thế giớ.
Ở trong lĩnh vực này, Mạc Ly là vương giả tuyệt đối, có quyền to mặc sức hoành hành.
Lĩnh vực chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Thần Vô Chỉ Cảnh cùng các cảnh giới.
"Định."
Mạc Ly nói ra một chữ lạnh như băng như vậy.
Thế nhưng mới vừa nói xong chữ này, Mạc Ly biến sắc.
"Ầm!"
Tiếp theo Mạc Ly đột nhiên xoay người, trực tiếp nhận một đòn nặng nề sau lưng, cả người lảo đảo đi về phía trước mấy bước.
Tiêu Trần biến sắc, rất rõ ràng, vì bảo vệ mình, Mạc Ly cứng rắn mặc cho lưng trúng một kích.
Qua một đòn, quần áo sau lưng Mạc Ly đều nghiền nát, trên làn da trắng như tuyết xuất hiện một vết thương màu đỏ chướng mắt.
"Buông tôi xuống đi, tôi có thể tự bảo vệ mình."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Ly, Tiêu Trần rất là khó chịu, đồng thời Tiêu Trần cũng có chút giật mình, rốt cuộc là thứ gì, thậm chí ngay cả lĩnh vực này đều không chế trụ được.
Mạc Ly căn bản không phản ứng với Tiêu Trần, chỉ nhìn phía dưới lạnh như băng.
"Sát thần." Thanh âm lạnh như băng vang lên.
"Rầm." từng đợt thanh âm chói tai đột nhiên truyền ra.
Y phục sau lưng Mạc Ly hoàn toàn nghiền nát, phía sau lưng lộ ra triệt để trắng như tuyết.
Tiếp theo từng cái xiềng xích kim loại đầy phù, hiện lên ánh sáng đen, từ sau lưng của cô đưa ra ngoài.
Những xiềng xích cực nhỏ này, chẳng qua lchỉ ớn bằng ngón tay út, thế nhưng sức mạnh ẩn chứa phía trên, làm cho người sợ run lên.
Những xiềng xích này duỗi dài cực nhanh, trong nháy mắt tràn ngập bao phủ ở trong toàn bộ phạm vi lĩnh vực.
Xiềng xích bắt đầu điên cuồng công kích xung quanh.
Dưới công kích của xiềng xích, cảnh tượng trước mắt, gần như là long trời lở đất, thiên tai của ngày tận thế.
"Ầm! Ầm! Ầm."
Xiềng xích mang theo tiếng dữ dằn, chấn động địa giới xung quanh, không ngừng rung chuyển.
Toàn bộ vùng đất phạm vi vài trăm dặm xung quanh, đều giống như bị con trâu cày xới qua một lần, không có một tí chỗ nào tốt.
Vậy mà lúc này hơi thở của Mạc Ly bắt đầu trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt, bởi vì thở mạnh, nổi lên một chút đỏ bừng khác thường.
"Làm sao đột nhiên lại trở nên suy yếu như thế." Nhìn Mạc Ly lung lay sắp đổ, Tiêu Trần lại càng hoảng sợ.
Cho dù lĩnh vực tiêu hao rất nhiều, nhưng cũng không trực tiếp rút cạn sức lực toàn thân của Mạc Ly.
"Chạy mau đi, không cần phải xen vào việc của tôi, mấy thứ này chết gần hết rồi, chỉ còn hai ba con thôi." Mạc Ly lấy một tay của Tiêu Trần ném ra ngoài.
Ném một cái, dường như đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng của Mạc Ly, cả người Mạc Ly ngã xuống phía dưới.
Tiêu Trần bị Mạc Ly ném một cái, trực tiếp văng ra trăm dặm xa.
Đầu to của Tiêu Trần hướng xuống dưới ngã xuống dưới đất vài dặm, rút một lúc lâu mới rút cái đầu ra được.
"Con bà nó." Tiêu Trần không có bất kỳ do dự nào, ngồi trên hồ lô lớn.
Cũng không đoái hoài gì đến lời nhắc của Mạc Ly là không thể bay trên không đi qua vùng trời rừng rậm Nghiệp Hỏa, Tiêu Trần nhanh chóng chạy tới chỗ lúc trước giao chiến.
Trên không trung, một thân khí thế của Tiêu Trần đạt tới đỉnh phong, tăng toàn bộ những có thể thêm lên trên người mình.
Khoảng cách trăm dặm, dưới sự thúc giục điên cuồng, Tiêu Trần chớp mắt đã tới.
Tiêu Trần nhìn phía dưới, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Ly ngồi dưới đất, nhìn qua giống như kiệt sức mà thôi, dường như cũng không lo ngại.
Mạc Ly nhìn thấy trở về Tiêu Trần, chân mày nhăn lại thật sâu, nhỏ giọng nói một câu, "Tên ngốc này."
"Cẩn thận." Tiếng của Mạc Ly bỗng nhiên truyền vào trong lỗ tai của Tiêu Trần.
Lúc này một khí lưu kinh khủng, từ phía sau xông thẳng đến.
"Thiên cân trụy."
Thân thể của Tiêu Trần bay thẳng đến phía dưới rơi xuống một khoảng cực mạnh, một kình phong cổ kinh khủng, lướt qua đầu của Tiêu Trần vọt tới.

Bình Luận

0 Thảo luận