"Tôi không còn nhiều sức nữa nên chỉ có thể giết chết nó trong một chiêu, nếu lần này không thành thì các ông phải dẫn tôi rút lui ngay và luôn đấy."
Tiêu Trần vừa nói, nhướng nhướng mày với Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch thản nhiên chớp chớp mắt.
Tiêu Trần tập trung toàn bộ sức mạnh còn lại trên người.
"Phù."
Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài, chậm rãi đi đến giữa hang động.
Trong lúc đi, Tiêu Trần bình tĩnh tháo thừng trói yêu bên hông ra, rồi lại lấy đoản đao Độc Hồn ra.
Kể từ khi linh đao của Độc Hồn bị Tiêu Trần ma tính mang đi, Tiêu Trần vẫn luôn để Độc Hồn trong hồ lô hắn đeo trên cổ.
Bàn tay Tiêu Trần nhẹ nhàng lướt qua lưỡi qua Độc Hồn.
Máu tươi tuôn trào.
Điều kinh khủng nhất là giờ máu của Tiêu Trần lại biến thành màu xanh lá cây đậm.
Mà tác dụng phóng đại nỗi đau của Độc Hồn lại khiến tinh thần Tiêu Trần hơi chấn động.
Tiêu Trần thản nhiên vẩy máu xanh lên xung quanh vách động.
Vách động bị ăn mòn thành từng cái hố sau.
Kịch độc trong máu Tiêu Trần mạnh đến mức có thể ăn mòn được cả nham thạch cứng rắn.
Tiêu Trần đi tới giữa hang động, làm một động tác rất kỳ quái.
Tiêu Trần lại đâm chéo Liên Thương Sinh trong tay lên lưng mình.
Nhưng vì Liên Thương Sinh thực sự quá dài nên dù đã đâm chéo nhưng mũi đao vẫn kéo dài tới mặt đất.
Tiếp theo Tiêu Trần từ từ nhắm mắt lại, hô hấp yếu dần, cuối cùng biến mất.
Tay Tiêu Trần phủ lên chuôi đao Liên Thương Sinh, chân phải lùi về sau nửa bước, hơi khom lưng, thực hiện tư thế rút đao.
"Đậu má, định làm gì vậy?" Nhìn thấy tư thế này, Hắc Phong không nhịn nổi mà chửi bậy một câu.
"Thuật rút đao."
Võ Vô Địch hạ giọng nói.
"Rút cái lông ấy!" Hắc Phong tiến tới cạnh Võ Vô Địch, cố gắng hạ giọng nói: "Thanh đao dài thế kia, má nó chứ tay hắn phải dài 2m thì mới rút được à!"
"Tôi cũng lần đầu thấy Trần Ca Nhi dùng thuật rút đao, đao dài như vậy cho dù là người trưởng thành cũng không thể rút ra được."
Võ Vô Địch lo lắng nói.
"Suỵt, đừng ồn." Nhìn Hắc Phong còn muốn chửi bậy, Võ Vô Địch khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm động tĩnh bên trong hang động.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí xung quanh im lặng tới đáng sợ.
Quái vật trốn trong nham thạch kia sau khi tung ra một đòn tấn công thì không còn động tĩnh gì nữa.
Tiêu Trần vẫn duy trì tư thế kỳ quái kia.
Theo thời gian trôi, tình trạng của Tiêu Trần càng ngày càng tồi tệ hơn.
Những vết thương trên người không ngừng rỉ ra máu màu xanh.
Mà cơ thể Tiêu Trần như một khối sắt nung đỏ, những dòng máu xanh thẫm chảy xuôi trên người Tiêu Trần, nhưng rất nhanh liền lập tức bốc hơi.
Sương mù màu xanh thẫm lượn lờ bay lên, bao phủ cả hang động.
"Kiên trì thêm một chút nữa, kiên trì thêm một chút nữa"
Thực ra Tiêu Trần đã đến cực hạn, nhưng Tiêu Trần không ngừng tự nhủ trong lòng, kiên trì thêm một giây nữa thôi.
Cứ như vậy, Tiêu Trần chịu đựng thêm một giây rồi lại một giây.
Đây mới là nghị lực lớn thực sự.
"Tuyệt đối không được hít phải sương mù." Hắc Phong khẩn trương nhắc nhở Võ Vô Địch với Lưu Tô Minh Nguyệt.
Một sự việc quỷ dị đã xảy ra, đám sương mù màu xanh thẫm kia lại bắt đầu ăn mòn những cây nấm trên vách động.
Đám sương mù màu xanh thẫm lượn lờ xung quanh những cây nấm kia, những cây nấm có chứa kịch độc đó rất nhanh liền khô héo.
Hắc Phong nhìn mà da đầu tê dại, xem ra độc tính của hỗn hợp độc trên người Trần Ca Nhi đã vượt xa độc tính của Thất Sắc Dị Thai.
Theo đám nấm bị ăn mòn, một đôi mắt màu vàng nâu quỷ dị đột nhiên xuất hiện trên vách động sau lưng Tiêu Trần.
Ánh mắt màu vàng nâu nhìn những cây nấm bị ăn mòn kia mang theo vẻ oán độc đến cực điểm.
Đột nhiên, một cái bóng chìm trong sương đen chui ra từ trong vách động sau lưng Tiêu Trần, hóa thành một luồng sáng màu đen đánh về phía Tiêu Trần.
Bóng đen tốc độ cực nhanh, quả thực nghe rợn cả người.
Tốc độ khủng khiếp này gần như chẳng khác gì thuấn di.
Tim của ba người đều nhảy lên tận cổ họng luôn rồi, thậm chí đều quên cả nhắc nhở Tiêu Trần.
Song khóe miệng Tiêu Trần lại khẽ nhếch.
"Gió nổi rồi."
Tốc độ của bóng đen nhanh đến mức biến thái, mang theo một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi qua.
Khi bóng dáng Tiêu Trần sắp bị bóng đen đụng phải.
Lại nhẹ nhàng bay lên theo cơn gió như thể bông liễu.
Dường như bóng đen không ngờ rằng công kích của mình lại thất bại nên đứng đần ra.
Giờ phút này Tiêu Trần đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt đã biến thành màu đỏ như máu, phát ra ánh sáng kinh người.
"Bố mày thắng rồi, nghiệt súc."
Thân thể của Tiêu Trần, bỗng nhiên co rúc trên không trung, giống như một con tôm bự chín.
Lưng Tiêu Trần nhanh chóng cong xuống, đầu thậm chí đều đụng phải chân của mình.
Tay cầm chuôi đao của Tiêu Trần, bỗng nhiên phát lực.
"Keng..."
Một vầng sáng chớp động.
Tiêu Trần thực sự rút ra trường đao kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận