Trên đài oanh oanh yến yến, lâu lâu lại truyền đến những tiếng hoan thanh tiếu ngữ.
Một cô gái mặc áo trắng, tóc trắng từ xa phiêu phiêu đi tới, quang cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cô gái mặc áo trắng tên là Bạch Tử Yên, tông chủ thứ bảy của Kính Hoa tông, là đại năng thực lực cảnh giới Yên Diệt, và cũng là mỹ nhân đứng thứ hai trong phổ sắc đẹp.
Tất cả môn hạ đệ tử đều vui mừng nhìn Bạch Tử Yên, dù sao cũng là tông chủ đích thân đến giảng bài, có lẽ mười năm mới được gặp một lần.
Đôi khi, chỉ cần một câu chỉ điểm của tiền bối cũng có thể khiến cảnh giới của bản thân tăng lên không ít.
Đây là lý do tại sao tất cả những tán tu, cho dù có đấm đến vỡ đầu chảy máu cũng phải vào được đại tông môn, có được một người thầy tốt mới càng quan trọng.
Bạch Tử Yên gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút cảm xúc.
Đang giảng được nửa buổi, đột nhiên có một cô gái mặc váy màu vàng từ trên đỉnh núi lao xuống.
"Tông... Tông... Tông chủ, sinh... sinh rồi..."
Cô gái mặc váy vàng đến trước mặt Bạch Tử Yên, lắp bắp nói.
"Oánh Huyên." Bạch Tử Yên khẽ cau mày.
Cô gái mặc váy màu vàng tên là Hoàng Oánh Huyên, trưởng lão thứ bảy của Kính Hoa tông, đại năng Thần Nhất Cảnh.
Bởi vì bình thường cứ mơ mơ màng màng, giảng bài không được, đánh nhau cũng không được, vì vậy Bạch Tử Yên đã sắp xếp cho cô canh giữ một quả hồ lô.
Truyền thuyết quả hồ lô này là quả đầu tiên của dây leo thần, không thể xem xét thời gian tồn tại cụ thể.
Trước kia, tông chủ đầu tiên của Kính Hoa tông, cũng chính là người sáng lập ra Kính Hoa tông, do cơ duyên xảo hợp mới phát hiện ra dây leo thần.
Nghe nói tông chủ thứ nhất, cũng chính là ngộ được đại đạo bên dưới dây Hồ Lô này, từ đó mới có Kính Hoa tông.
Hồ Lô cũng trở thành thánh vật của Kính Hoa tông.
Mấy vạn năm nay, Kính Hoa tông đều cẩn thận chăm sóc cho dây Hồ Lô này, không dám để Hồ Lô xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nhìn bộ dạng của Hoàng Oánh Huyên, Bạch Tử Yên nhíu mày: "Từ từ nói."
Hoàng Oánh Huyên nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt rơi trên má: "Tông chủ, Thánh Hồ Lô sinh rồi. "
Hoàng Oánh Huyên lau nước mắt, cảm thấy mình thật sự vô dụng, không thể làm tốt được việc gì.
Không thể giảng dạy, không thể đánh nhau, và giờ đây, ngay cả việc canh giữ thánh vật, cũng làm không xong.
Càng nghĩ càng thương tâm, không nhịn được bắt đầu khóc.
Bạch Tử Yên giúp Hoàng Oánh Huyên lau nước mắt, kéo lấy tay cô đi lên đỉnh núi.
Đỉnh núi là một vùng đất bằng phẳng rộng chừng mười mét vuông, phía trên vùng đất bằng phẳng có một dây leo thần kỳ treo trên đó.
Dưới dây leo, có một hồ lô lớn được tách ra, yên tĩnh nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, thân thể Bạch Tử Yên hơi loạng choạng. Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt trở nên không còn chút máu.
Thánh vật truyền thừa hơn mười vạn năm, cứ như vậy mà bị hủy sao?
Bạch Tử Yên phóng ra một đạo kiếm khí gào thét, kiếm khí mang theo âm thanh thê lương, cắt ngang bầu trời.
Thanh âm của kiếm khí truyền sắp toàn bộ Thủy Nguyệt sơn, trong khoảnh khắc, hơn chục bóng người lao thẳng về phía đỉnh núi.
Đây đều là những trưởng lão của Kính Hoa tông, bình thường đều tĩnh tu, ngoại trừ giảng bài cho đệ tử, nếu như không có chuyện gì lớn sẽ không lộ diện.
Bạch Tử Yên thẫn thờ đi tới chỗ hồ lô bị nứt.
Đôi mắt to xinh đẹp của Bạch Tử Yên đột nhiên mở to, bởi vì trong hồ lô nứt ra có một đứa bé nhỏ đang nằm trợn tròn mắt ngây ngô nhìn cô.
"Ha ha ha..."
Đứa bé cười vui vẻ, có vẻ rất thích vẻ ngoài của Bạch Tử Yên.
Bạch Tử Yên ngơ ngác nhìn Hoàng Oánh Huyên: "Oánh Huyên, chuyện gì vậy?"
Hoàng Oánh Huyên mở miệng, khóc thút thít nói: "Tôi vừa quay đầu lại thì Thánh Hồ Lô đã rơi xuống, hu hu tông chủ, thực xin lỗi, tôi thật vô dụng."
Bạch Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng trách chính mình, chuyện này có chút kỳ quái, không trách cô được."
Nghe vậy, Hoàng Oánh Huyên càng buồn hơn, bản thân vô dụng như vậy, mọi người còn khoan dung với mình, thực sự có lỗi với mọi người.
Trong khi nói chuyện, hơn mười thân ảnh đã đi đến đỉnh núi.
"Tông chủ, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại dùng kiếm lệ triệu tập chúng ta?"
Một cô gái thành thục xinh đẹp mặc váy dài đỏ hỏi.
"Sao Thánh Hồ Lô lại bị nứt rồi?" Cô gái váy đỏ hô lên.
Cô gái váy đỏ chính là Đại trưởng lão của Kính Hoa tông, Mộng Phạm. Bạch Tử Yên không hay quản chuyện của tông môn, bình thường đều là do Mộng Phạm thay mặt quản lý.
Bạch Tử Yên chỉ vào hồ lô nứt nói: "Mọi người tới xem một chút!"
Mọi người tái mặt nhìn hồ lô bị nứt, từ từ vây quanh lại.
"Woa." Một hồi xôn xao.
"Thật đáng yêu!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Còn là con trai."
"Mọi người nhìn cái ấy xem..."
"Này này, chỗ cô chú ý không đúng rồi."
"Nhìn đôi chân nhỏ bé kia kìa."
"Cô xem, nó đang cười với tôi."
"Rõ ràng là đang cười với tôi, có được không?"
"Rõ ràng là đang cười với tôi."
"Với tôi."
"Với tôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận