Thiếu nữ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này Tiêu Trần nhân tính ăn mì đột nhiên cảm nhận được trong không khí chuyển động.
Thần thức phóng ra, rất nhanh tìm được hai vị khách không mời mà đến.
Sửng sốt một chút, Tiêu Trần nhân tính cười, thì ra là nha đầu kia.
Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ tròn vo của Lưu Tô Minh Nguyệt, cười nói: "Ăn nhanh lên một chút, ăn xong đi gặp người quen cũ."
"Ừ." Lưu Tô Minh Nguyệt hài lòng gật đầu.
Thế nhưng lúc này, một vệt sáng màu vàng vọt thẳng lên từ trung tâm Vô Ưu giới, phi thẳng vào trong mây xanh.
Sức mạnh xé rách to lớn thậm chí phá vỡ cả không gian, mang theo từng khe hở màu đen to lớn.
Khiến cho mấy người kinh ngạc là đối với một màn này, người trong quán dường như không kinh mấy, chỉ là nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi tiếp tục ăn mì.
Lúc trả tiền, Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi: "Vừa rồi là cái gì vậy."
Tiểu nhị ghét bỏ nói: "Nghe tiên gia nói, là một cây Xạ Nhật Tiễn gì đó, cứ cách mỗi mười năm, đi ra ngoài lang thang một chút, cũng không biết làm cái gì?"
"Chính là thứ này tôi đều đã xem bốn lần rồi, cũng không nói tiên nhân thu nó, mỗi lần đều làm ra động tĩnh lớn như vậy." Người trung niên bên cạnh ăn một tô mì nhổ nước bọt lấy.
Tiêu Trần nhân tính nghe mà mắc cười, xem ra tại Vô Ưu giới này, quan hệ giữa người trên núi và người dưới núi rất tốt, xứng với hai chữ vô ưu.
Lúc này trên bầu trời, bốn đại kiếm tiên đang ngăn chặn vệt sáng màu vàng, nơi này là địa bàn Thục Sơn, đương nhiên do Thục Sơn quản nó.
"y da, phiền chết đi được." Một nữ tử ngồi trên phi kiếm màu trắng mặt đầy oán khí, "Tôi còn phải trở về chọn đồ đệ, đi trễ không húp được gì cho coi!"
Ba người khác cũng có gương mặt căm tức, Nam Cung Sơn vừa mới mang một đám trẻ về Thục Sơn, thì lại dính phải chuyện này.
Thục Sơn lại không thể đứng nhìn, nhỡ đầu Xạ Nhật Tiễn này tự dưng bị điên, rơi xuống toà thành lớn nào đó có nhiều người sinh sống, vậy thì cũng là tai nạn có tính chất huỷ diệt rồi.
Bốn chấp kiếm trưởng lão bọn họ chỉ có thể đi ra, coi chừng Xạ Nhật Tiễn này, chỉ dẫn nó rơi vào khu không người.
"Ôi, tiểu gia hỏa trời sinh kiếm thai kia, nếu có thể vào Phá Ma sơn của ta thì tốt quá." Mấy người đi theo Xạ Nhật Tiễn, hàn huyên.
"Chưa tỉnh ngủ à? Lúc tôi đi ra có nhìn thấy lão già xuất quan." Nữ tử tức giận bĩu môi.
"Lão già đáng chết kia." Một người khác oán trách, "Bình thường đánh rắm mặc kệ, có chuyện tốt là người thứ nhất chạy tốt, chiều ông ta quá rồi."
"Nếu không thì chúng ta hợp lực bày một Tru Tiên trận, bao vây lão già kia, đoạt lại kiếm thai." Có người đề nghị.
"Tôi thấy được đấy." Có người gật đầu đồng ý, "Kiếm thai từ bốn người chúng ta cùng nhau dạy bảo, so với bản thân lão già kia phải mạnh hơn nhiều."
"Đi, quyết định như vậy, trở về cùng Nam Cung Sơn mượn kiếm."
Mọi người đạt được thỏa thuận, mà lúc này vệt sáng màu vàng kia, xông thẳng một ngọn núi lớn.
"Khí huyết sát thật là nặng." Nữ tử cảm nhận được, trên đỉnh núi có khí huyết sát tồn tại cao ngất trời.
Mấy người nhíu lông mày lại, lên tinh thần, bắt đầu dẫn dắt khí cơ.
Vệt sáng màu vàng phá vỡ mây mù trong núi, đi tới trước người thiếu nữ mặc áo giáp màu đỏ ngòm.
Vệt sáng màu vàng dần dần phai đi, một mũi tên dài màu vàng lộ ra hình dáng, vui vẻ bắt đầu chiến minh.
Nhưng mà thiếu nữ lúc này lại không có thời gian bân tâm tới mũi tên dài, bởi vì bốn bóng người với khí tức kinh khủng, đột nhiên rơi ở trên đỉnh núi.
"Các người là người nào." Nữ tử đại kiếm tiên nhíu mày hỏi.
Hai người trước mặt, đặc biệt là cô gái kia, có khí huyết sát nặng, quả là đến mức nghe mà rợn người.
Có thể tạo thành khí huyết sát nặng như vậy, hoặc là chinh phạt nhiều năm, hoặc là sát sinh rất nhiều.
Nếu như là người trước thì còn được, nhưng nếu là người sau, vậy thì đúng là một ma đầu hàng thật giá thật.
Hơn nữa tu vi của thiếu nữ cũng cực kỳ kinh khủng, thế mà đã có vẻ đột phá Vô Chỉ Cảnh, bước vào ngụy Đế.
Từ trước đến nay Thục Sơn đều không dễ dàng khoan dung cho tà ma, bốn người đã bao vây thiếu nữ lại, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Mặc dù thiếu nữ đã là Vô Chỉ Cảnh đỉnh cấp, thế nhưng đối mặt với bốn kiếm tiên đồng cấp bậc, căn bản không có sức đánh trả.
"Hãy nói về lai lịch của cô, chúng tôi không phải người không biết lẽ phải trái, chỉ là khí huyết sát trên người cô quá nặng." Một nam tử khác lại có giọng nói ôn hòa.
Thiếu nữ không trả lời, thứ đáp lời bọn họ chỉ có một thanh trường thương màu máu.
"Hừ, quả nhiên là yêu ma." Nữ tử kiếm tiên nhíu mày, đúng là không thể nói lý mà, đang nói chuyện đàng hoàng với cô ta mà cô ta lại đáp trả như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận