"Cô tin hắn không?" Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính rốt cuộc đã gọi một bát mì hoành thánh, chủ dị vực giọng điệu nghiêm túc hỏi.
"Ah... nóng nóng nóng..." Tiêu Trần thần tính cắn trượt hoành thánh, liếc nhìn chủ dị vực như một tên ngốc.
"Nói thừa, đương nhiên là phải tin rồi!" Tiêu Trần thần tính liếc mắt.
"Sự tin tưởng này có thể đến mức độ nào?" Chủ dị vực tiếp tục hỏi.
Tiêu Trần thần tính tức giận dỗi một câu: "Liên quan cái đéo gì đến anh chứ!"
Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính đáng yêu quá trời, chủ dị vực đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trong tay chủ dị vực xuất hiện một chiếc khăn tay, giúp Tiêu Trần thần tính lau nước canh trên mặt, cười nói: "Vậy thì, tôi cũng lựa chọn tin tưởng hắn!"
Có lẽ Tiêu Trần thần tính cũng không biết vừa rồi hắn có thể kết thúc cuộc chiến có một không hai này chỉ bằng một câu nói.
Tiêu Trần chỉ cần trả lời một câu, tôi không tin hắn, tôi chỉ tin chính mình, tất cả mọi chuyện đã có thể kết thúc.
Thế nhưng trên đời này không có hai chữ nếu như.
"Chúng ta kết hôn đi!" Chủ dị vực đột nhiên nói.
"Phụt..." Tiêu Trần thần tính phun ra một ngụm hoành thánh trong miệng, toàn bộ phun lên hết khuôn mặt của chủ dị vực.
Mấu chốt là chủ dị vực không hề có ý định trốn tránh.
Chủ dị vực lau mặt, nhìn Tiêu Trần thần tính trìu mến: "Kết hôn với tôi, tôi sẽ luôn mang theo cô."
"Tôi là con trai, vứt cái suy nghĩ viển vông kia của anh đi!" Tiêu Trần thần tính tức giận từ chối lời cầu hôn của chủ dị vực.
"Không." Chủ dị vực kiên quyết lắc đầu: "Bộ dạng cô nên như thế này, trong lòng hắn vốn có một mặt nữ tính ôn nhu, thiện lương yêu thương tất cả, cô nên là một cô gái như thế này."
"Nghĩ đẹp ghê cơ..." Tiêu Trần thần tính nhảy dựng lên: "Cho dù tôi là con gái, nếu muốn kết hôn, tôi cũng muốn gả cho lão lưu manh, tôi sẽ không gả cho anh đâu."
Chủ dị vực cau mày: "Hắn mạnh hơn tôi không?"
Tiêu Trần thần tính lắc đầu, tên này mạnh mẽ đến mức không thể nhìn rõ rồi, có ai còn mạnh hơn hắn được nữa?
"Hắn đẹp trai hơn tôi không?" Chủ dị vực có chút nổi cáu.
"À... ờ..." Tiêu Trần thần tính chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thật ra thì trông bọn họ đều giống nhau, chỉ là lão lưu manh suốt ngày cười toe toét, không quan tâm đến hình tượng cá nhân nên khí chất của hắn chắc chắn không thể so sánh được với chủ dị vực.
Chủ dị vực có chút khó hiểu: "Nhân tính không mạnh bằng tôi, cũng không đẹp trai bằng tôi, tại sao cô lại chọn nhân tính?"
"Không biết nữa!" Tiêu Trần thần tính lắc đầu.
Cái loại chuyện yêu thích này là vô lý nhất và khó hiểu nhất đấy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của chủ dị vực, Tiêu Trần thần tính có chút không đành lòng.
"Thực ra thì anh cũng không tệ lắm. Nếu anh chịu ngừng chiến, tôi có thể cân nhắc yêu cầu của anh."
Tiêu Trần thần tính có thể coi là quyết tâm bằng bất cứ giá nào, vì muôn dân trăm họ không rơi vào cảnh lầm than, ngay cả những chuyện như kết hôn lập gia đình hắn cũng có thể làm được.
Chủ dị vực lắc đầu: "Cuộc chiến sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả bố cục mà hắn sắp đặt lộ ra chân tướng mới thôi."
Tiêu Trần thần tính đầy mất mát, thật ra cô cũng hiểu sự tồn tại của chủ dị vực không thể thay đổi quyết định chỉ vì một hai lời nói của mình.
Nhìn thấy bộ dạng mất mác của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực đã ôm cô vào lòng.
"Đi thôi, đợi đến khi lộ ra chân tướng, có lẽ cô sẽ bằng lòng gả cho tôi."
Lần này Tiêu Trần thần tính không giãy dụa nữa, chỉ buồn bực bắt đầu khóc.
Cô là người lương thiện nhất trên thế gian này, nhưng lúc này sự lương thiện đó đang giày vò lấy cô.
Năm cái chữ nhỏ còn lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong
"Vô Địch, sao ông cứ lo nghĩ suốt ngày thế hả? Ông xem ông mọc cả đậu thanh xuân rồi kia kìa."
"Ai ya! Ông yên tâm đi, đại trận của Trư ca ca ông không ai phá nổi đâu, ông cứ yên tâm mà ăn ngon ngủ yên đê."
Trên Địa Cầu, Độc Cô Tuyết và Hắc Phong đang đi dạo dưới chân Thánh sơn.
Từ lúc chiến tranh xảy ra tới nay, Độc Cô Tuyết trở nên hơi hậm hực không vui.
Bởi vì cô vốn định ra tiền tuyến nhưng lại bị Thanh Y cưỡng chế ở lại đội bảo vệ trên Địa Cầu.
Còn con heo chết tiệt Hắc Phong kia thì hoàn toàn không có giác ngộ như Độc Cô Tuyết.
Thấy Độc Cô Tuyết không để ý đến mình, Hắc Phong "tốt bụng" tiếp tục an ủi cô.
"Nhìn tay chân ông lèo khèo thế này, lên tiền tuyến không phải chỉ có một chữ chết thôi à. Cứ an tâm đợi ở đây đi, điều dưỡng cơ thể cho tốt. Chờ Trần Ca Nhi xuất quan rồi sinh cho hắn mấy đứa bé kéo dài hương khói, không ngon hơn à?"
** Độc Cô Tuyết là nam chuyển kiếp thành nữ, người quen cũ vẫn quen xưng hô như đàn ông.
Trần Ca Nhi này cũng thật là, lớn bằng chừng ấy rồi mà chẳng có lấy nổi một mụn con.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận