Khá lắm, một nhóm vật nhỏ vừa ra tới, từng cái quơ đao thương gậy gộc, đinh đinh đương đương đánh luôn
Chúng nó gần đây đang vì ai làm lão đại mà tranh chấp không ngớt, mới bắt đầu là chiến đấu nước bọt, bây giờ phát triển bắn giết nhau.
Tiêu Trần ma tính nhìn phiền lòng, trước đây Tiêu Trần hoàn chỉnh cho mấy "Tôn tử" này khai khiếu, cho rằng chúng nó sẽ không ngây thơ như vậy nữa.
Kết quả ngoại trừ việc thông minh hơn, một ít tính cách ác liệt căn bản không thay đổi chút nào.
Tiêu Trần ma tính càng nghĩ càng giận, lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, kết quả làm ra mười "Quỷ ngây thơ".
Tiêu Trần ma tính giơ bàn chân lớn lên, một cước đá nhóm chữ nhỏ chia ra trên các ngôi sao phù hợp với từng thuộc tính.
"Bảo vệ tốt địa bàn của mình." Tiêu Trần ma tính lạnh lùng nói vài câu, lại cũng không thèm để ý đám "quỷ ngây thơ" này.
Yến Hồng Diệp và Tương Tư thật ra cảm thấy những tiểu tử này rất thú vị, từng cái y y nha nha, tỏ vẻ cực kỳ tức giận.
Từ đó Tiêu Trần ma tính sẽ ở chỗ hàng rào.
...
Cho đến ngày này, một chút ánh sáng màu xanh xuất hiện.
"Giữ vững ngọn lửa linh hồn kia..."
Tiêu Trần nhân tính nói xong câu đó liền hôn mê bất tỉnh.
Yến Hống Diệp và Tương Tư xông tới, nhìn thấy Tiêu Trần nhân tính, ầm ĩ lên.
Tiêu Trần ma tính vung tay lên, một bức thành màu đen bao phủ che chở Tiêu Trần nhân tính: "Chớ tới gần, trên người hắn có gì đó."
Tiêu Trần ma tính nói, cũng lười quản Tiêu Trần nhân tính hôn mê mà chú ý vào trên ngọn lửa linh hồn kia.
Thấy Tiêu Trần ma tính chuyên chú vào ngọn lửa kia, Tương Tư đáng yêu cũng lại gần.
Có lẽ nghĩ rằng nó rất vui, Tương Tư vươn tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng vỗ ngọn lửa màu xanh lam kia.
Thế nhưng sau một lúc, Tương Tư đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
Một sự bi thương không có cách gì diễn tả truyền từ trong ngọn lửa ra.
Trong sự bi thương ấy tràn đầy lưu luyến và không nỡ, Tương Tư đa sầu đa cảm không chịu được khóc lên tại chỗ.
Yến Hồng Diệp giật mình, vội vã đi qua nhẹ nhàng ôm Tương Tư.
Biết Tương Tư đa sầu đa cảm, lá gan lại nhỏ, Yến Hồng Diệp nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy, có phải bị cái gì dọa hay không?"
"Nàng... nàng bi thương quá." Tương Tư chỉ vào ngọn lửa màu xanh lam nghẹn ngào.
Yến Hồng Diệp quay đầu nhìn Tiêu Trần ma tính, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đại Đế, có sao không"
Tiêu Trần ma tính nhíu mày một cái, đưa tay phải ra trên không trung nhẹ nhàng gật một cái.
Mấy quả cầu nhỏ phong ấn hiện lên trước người.
Tiêu Trần ma tính bóp nát quả cầu nhỏ bên trái, một cục đá vàng trôi ra.
"Lưu Kim Thước Thạch." Yến Hồng Diệp kinh sợ há to cái miệng nhỏ.
Một thần vật có thể hồi tưởng thời gian trong phạm vi nhỏ khiến cho vật thể trở về tướng mạo lúc đầu, đây là thần vật bảo vệ tính mạng cao cấp nhất, gần như áp đảo tất cả linh đan diệu dược.
Loại này chỉ ở trong sách cổ mới có ghi lại, không ngờ Tiêu Trần ma tính thuận tay là có thể lấy ra.
Đá nhỏ màu vàng ở trong tay Tiêu Trần ma tính hóa thành ánh huỳnh quang màu vàng, dần dần tràn vào trong ngọn lửa màu xanh lam.
Thế nhưng rất nhanh Tiêu Trần ma tính nhíu mày, ngọn lửa màu xanh lam thế mà lại không có cách gì hồi tưởng.
Yến Hồng Diệp nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng, nhỏ giọng hỏi: "Đại Đế, có vấn đề gì không?"
Tiêu Trần ma tính lắc đầu: "Nàng hẳn là đã bỏ mạng ở nơi không có khái niệm về thời gian, hồi tưởng thời gian không thể có hiệu lực."
Tiêu Trần ma tính nói liên tiếp bóp nát hai quả cầu nhỏ phong ấn.
Một đoạn gỗ màu xanh biếc, còn có một cái vỏ trứng vỡ vụn.
Trên đoạn gỗ màu xanh biếc tỏa ra sức sống kinh người, thậm chí hư không vốn không có mạng sống cũng bị đoạn gỗ này ảnh hưởng, lại có thể xuất hiện thực vật màu xanh biếc.
Mà vỏ trứng kia hiện lên màu đỏ, che kín đồ đẳng hỏa diễm bốc lên.
Yến Hồng Diệp gãi đầu, cô căn bản không biết hai thứ này là cái gì.
Yến Hồng Diệp chỉ có thể xác định, có thể bị Tiêu Trần ma tính phong ấn cất dấu, nhất định là đồ đạc cấp độ truyền thuyết.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng phất tay, ngọn lửa linh hồn màu xanh nhạt rơi vào trong vỏ trứng không lớn, sau đó lại bỏ đoạn gỗ màu xanh biếc vào vỏ trứng.
Tiêu Trần ma tính bóp nát quả cầu nhỏ phong ấn cuối cùng, một ngọn lửa trong suốt xuất hiện.
Tiêu Trần ma tính đặt ngọn lửa màu xanh lam chứa ngọn lửa linh hồn tới ngọn lửa trong suốt rồi thu tay lại.
Yến Hồng Diệp nhìn thú vị, thế nhưng không dám hỏi nhiều, sợ Tiêu Trần ma tính chán ghét mình.
Vì vậy Yến Hồng Diệp lắc lắc Tương Tư đã nín khóc, xúi giục bảo bảo hiếu kỳ đi hỏi.
Tương Tư cuối cùng cũng không chống nổi lòng hiếu kỳ của mình, lau mắt hỏi: "Công tử, ngài có thể cứu sống nàng sao?"
Tiêu Trần ma tính nhìn vỏ trứng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nàng đã biến mất hoàn toàn."
Tương Tư vừa nghe, nhếch miệng lại muốn khóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận