Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1705: Vịn tường ra cửa (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nhìn bộ dạng Lữ Linh Đồng khập khiễng, vịn tường đi bộ, mấy người có vẻ mặt như ta biết cả.
Nhìn mấy người đó cười như không cười nhìn mình, Lữ Linh Đồng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, giải thích: "Không phải như mấy người nghĩ đâu."
Mấy người gật đầu trong lòng hiểu rõ, tiểu cô nương da mặt mỏng, xấu hổ cũng là bình thường.
"Mấy người..." Lữ Linh Đồng không biết rõ nên nói thế nào, loại chuyện này, sợ rằng chỉ sẽ càng tô càng đen.
Dù sao cô nam quả nữ cùng ở trong một căn phòng, củi khô lửa bốc, nếu không xảy ra chút gì đó, thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Hơn nữa còn là nhà gái chủ động, vậy thì càng không cần nghi ngờ.
Lữ Linh Đồng vịn tường, thở phì phò trở lại gian phòng của mình.
Nhìn tỷ tỷ của mình, không chỉ cả đêm không trở về, bây giờ khi về rồi lại còn khập khễnh, Lữ Linh San suýt chút nữa thì bật khóc.
"Tỷ, tên vô liêm sỉ làm gì với tỷ rồi?" Lữ Linh San rút ra binh khí, định đi tìm Tiêu Trần liều mạng.
"Muội trở lại cho ta." Lữ Linh Đồng kéo Lữ Linh San kích động lại, kết quả chân còn chưa hết tê, cả người té xuống.
"Tỷ, tỷ..." Lữ Linh San sợ đến ném binh khí, vội vàng đi tới nâng Lữ Linh Đồng dậy.
"Này này này, đi không thèm lấy cả quần áo đúng không?" Lúc này giọng của Tiêu Trần vang lên ngoài cửa, một bộ y phục bị ném vào.
Thấy Tiêu Trần xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm y phục của mình, trong nháy mắt mặt của Lữ Linh Đồng ửng đỏ đến bên tai.
Thấy Lữ Linh Đồng đỏ mặt, còn có Lữ Linh San trừng mắt nhìn mình chằm chằm, Tiêu Trần kỳ quái hỏi: "Hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có, không có việc gì." Lữ Linh Đồng chạy chậm tới cửa, tự tay nhận lấy y phục trong tay Tiêu Trần.
Nhìn Lữ Linh Đồng, Tiêu Trần cũng không có ý tứ muốn tìm hiểu đến tận gốc ngọn, chỉ nói: "Thu dọn một chút, tôi ở dưới lầu chờ cô, có chút việc muốn hỏi."
"Được được-" Lữ Linh Đồng dùng y phục che mặt về đến phòng.
Tiêu Trần đi xuống lầu, ngồi vị trí của tối hôm qua, vẫn gọi một bát đồ hộp.
Đã biết thủ đoạn của Tiêu Trần vào đêm qua, bây giờ điếm tiểu nhị còn thiếu là chưa gọi Tiêu Trần là ông nội.
Hàng này tự tiện chủ trương cho vào tô mì của Tiêu Trần đầy một tầng thịt thái, kết quả bị Tiêu Trần đập lên mặt đất đánh loạn xạ.
Tiểu nhị bưng con mắt bầm tím, nói thầm trong lòng: "Tật xấu gì không biết, thêm thịt mà cũng không vui, còn cần phải ăn chay các thứ."
"Tiêu công tử." Tiêu Trần mới chỉ ăn một nửa, Lữ Linh Đồng đã dẫn Lữ Linh San đi tới chỗ ngồi.
Mặc dù lời nói còn có chút ngượng ngùng, nhưng so với vừa rồi cũng đã tốt hơn nhiều.
"Ngồi đi." Tiêu Trần không ngẩng đầu, chuyên tâm ăn mì.
Tiêu Trần cũng chỉ là ăn mì, cũng không có ý sẽ nói gì, gạt hai tỷ muội sang một bên.
Nhìn dáng vẻ Tiêu Trần chậm rãi khiêm tốn như sắp chết, Lữ Linh San nhiều lần đều suýt vỗ bàn, nhưng đều bị Lữ Linh Đồng kéo lại.
"Bảng Thiên Cơ là đồ chơi gì?" Ăn xong miếng mì cuối cùng, rốt cuộc Tiêu Trần cũng mở miệng.
"Ngay cả cái này mà anh cũng không biết?" Lữ Linh Đồng còn chưa mở miệng, Lữ Linh San liền cười rộ lên chế giễu.
Tiêu Trần liếc mắt: "Hỏi cái gì thì trả lời cái đó, làm gì cần phải nói nhảm nhiều như vậy?"
Thái độ Tiêu Trần ác liệt, lập tức làm cho cây ớt nhỏ như Lữ Linh San bất mãn.
Lữ Linh Đồng chưa kịp kéo lại, Lữ Linh San nặng nề vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Anh đây làm như thế là có thái độ gì, câu hỏi bình thường hỏi như thế này à? Còn có đêm qua anh làm cái gì với tỷ tỷ tôi? Vì sao tỷ của tôi kêu toàn thân đều đau nhức?"
Giọng của Lữ Linh San rất lớn, toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe thấy.
"Phụt-" nghe lời này, trong nháy mắt mấy tên đang ăn sáng trong đại sảnh đều phun mì trong miệng ra, nhất thời cháo mì bay loạn.
Mọi người dùng vẻ mặt bà dì cười cười nhìn Lữ Linh Đồng với Tiêu Trần.
"Tiểu muội, muội đang nói bậy bạ gì." Lữ Linh Đồng thực sự là muốn bóp chết muội muội miệng rộng này của mình.
Nhìn ánh mắt mờ ám của những người xung quanh đó, Lữ Linh San mới biết mình nói sai, rất tự giác che miệng.
Lữ Linh Đồng vò góc áo, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi Tiêu công tử, tiểu muội luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, hy vọng Tiêu công tử không chú ý."
Nhìn những tên ở xung quanh, Tiêu Trần nhíu nhíu mày: "Đi ra ngoài một chút, vừa đi vừa nói chuyện." Nói xong Tiêu Trần dẫn đầu đi ra khách sạn.
Nhìn bóng lưng Tiêu Trần, Lữ Linh Đồng cảnh cáo Lữ Linh San không nên nói bậy bạ nữa, tiếp đó nhanh chóng đuổi kịp Tiêu Trần.
"Nỗ lực lên, Lữ tiên tử, cô có thể bắt được tâm của thiếu hiệp." Một vài người xem náo nhiệt, vẫn còn nỗ lực cổ động Lữ Linh Đồng.
Chuyện này coi như nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, Lữ Linh Đồng đỏ mặt, cũng chạy như trốn mà rời khỏi khách sạn.

Bình Luận

0 Thảo luận