"Lão thần côn, thánh mẫu chết tiệt, ẻo lả, đến đây! Đại chiến ba trăm hiệp." Tiêu Trần ma tính hét to.
Đối mặt với Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần ma tính từ trước đến nay đều không có lý trí gì đáng nói.
Hai người trời sinh thì tương khắc, hơn nữa còn là loại mâu thuẫn không thể điều hòa.
"Hừ, nhìn mi thảm như vậy, bản đế sẽ không so đo với sự vô lễ của mi." Tiêu Trần thần tính vui vẻ nói.
"Lão già lừa đảo, cậu có thể bớt tranh cãi không?" Tiêu Trần nhân tính hung hăng trợn mắt trừng Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính rụt cổ một cái nói: "Được rồi, bản đế đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với hắn."
Lúc này trên người Tiêu Trần ma tính lại xuất hiện biến hóa, từng thứ gì đó không ngừng ngọa nguậy dưới làn da toàn thân hắn, giống như giun vậy.
Hai mắt Tiêu Trần ma tính đỏ đậm, chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Trần thần tính, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Này, chuyện không liên quan đến tôi mà, chính hắn tự tức thành như vậy ấy chứ." Tiêu Trần thần tính vội vã lùi lại hai bước, sợ Tiêu Trần nhân tính lại tới đánh mình một trận.
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, ngọn lửa xanh lam bay lên trong mắt.
Ngọn lửa tiến vào trong cơ thể Tiêu Trần ma tính, dần dần Tiêu Trần ma tính lại khôi phục lại.
Tiêu Trần nhân tính vỗ vai Tiêu Trần ma tính nói: "Tôi nói lão già cậu chưa đến mức như vậy chứ, bị người đánh thành như thế rồi, tính tình vẫn còn nóng nảy quá."
Tiêu Trần ma tính ngồi xổm trên quan tài, tức giận không lên tiếng.
"Lão thần côn, cậu tính toán xem chuyện này như thế nào?" Tiêu Trần nhân tính nhìn Tiêu Trần thần tính nói.
"Không." Tiêu Trần thần tính dứt khoát cự tuyệt.
Khiến hắn giúp Tiêu Trần ma tính, so với việc đánh chết hắn tại chỗ còn khó chịu hơn.
"Con bà nó chứ." Tiêu Trần nhân tính quơ tay áo, tính đi tới vật lộn.
"Bao cỏ, cậu nói chuyện cho rõ ràng coi, chứ bà nội tôi cũng là bà nội cậu, cậu mắng tôi chính là đang mắng cậu, hừ!"
Tiêu Trần thần tính không cam lòng yếu thế trả lời một câu, lúc nói chuyện Tiêu Trần thần tính rất thú vị.
Hắn luôn luôn hất cằm lên khi nói hết một câu, cho người ta loại cảm giác hắn rất kiêu ngạo.
"Tôi hỏi lại, rốt cuộc cậu có tính không?"
Tiêu Trần nhân tính cũng không nói nhiều với hắn, trực tiếp quơ lấy xiềng xích bên người, quay quay trên đỉnh đầu tạo thành một cái quạt điện.
Nhìn xích sắt lớn kêu vang vù vù, Tiêu Trần thần tính rụt cổ một cái: "Bao cỏ, lão mãng phu, chỉ biết đánh nhau thôi."
"Cậu ở đây nói lời vô nghĩa, xem hôm nay ông đây có đánh chết cậu không." Xiềng xích trong tay Tiêu Trần nhân tính rời khỏi tay, cuốn về phía Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính như là có năng lực biết trước, xiềng xích trong tay Tiêu Trần nhân tính vừa bay ra, Tiêu Trần thần tính đã hơi hơi nghiêng người.
Xiềng xích lướt qua thân thể Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần nhân tính xoay tay lại, xiềng xích từ phía sau cuốn tới Tiêu Trần thần tính.
Vẫn kết quả ấy, Tiêu Trần thần tính sớm đã tránh được xiềng xích.
"Còn chút thôi." Tiêu Trần thần tính đắc ý thè lưỡi.
Tiêu Trần nhân tính vỗ trán, nhớ tới một việc.
Tiêu Trần thần tính là có năng lực biết trước, hắn có thể thấy mười giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây cũng phải quy công cho năng lực suy diễn của Tiêu Trần thần tính, năng lực suy diễn của hắn đã vượt qua tất cả nhận thức.
Thật ra nếu ba người thật sự muốn phân ra ai thắng ai mạnh mẽ, Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần ma tính đều sẽ cho rằng Tiêu Trần thần tính là mạnh nhất.
Bởi vì năng lực biết trước của con hàng này thực sự quá nghịch thiên, dù chỉ có mười giây.
Nhưng tới cấp bậc của bọn họ, mười giây đã có thể quyết định sinh tử.
Nếu Tiêu Trần thần tính cực mạnh, vậy thì vì sao Tiêu Trần thần tính lại sợ Tiêu Trần nhân tính đây, chủ yếu vẫn vì tính cách mà thôi.
Thần tính Tiêu Trần chém ra chính là tập hợp tất cả Chân Thiện Mỹ của bản thân hắn.
Điều này cũng dẫn đến Tiêu Trần thần tính thiện lương mà lại ngây thơ, tinh thần trọng nghĩa rất cao, còn có chút ngu ngốc.
Thằng này suốt ngày luôn nghĩ làm thế nào cứu người khác, làm thế nào để khiến thế giới tốt đẹp hơn.
Tiêu Trần nhân tính thì là lão lưu manh, thằng ngốc bạch ngọt Tiêu Trần thần tính làm sao đấu thắng được.
"Nhìn kìa, máy bay kìa." Tiêu Trần nhân tính chỉ lên trời.
"A! Thật không?" Tiêu Trần thần tính ngu ngu ngẩng đầu nhìn.
Kết quả Tiêu Trần nhân tính nhào tới, một tay đè hắn lên ván quan tài.
"Tôi cho cậu xem máy bay này, hây!"
"Bộp ~!" Tiêu Trần nhân tính vỗ một phát lên mông Tiêu Trần thần tính.
"Tôi cho cậu còn chút thôi này, ha!"
"Bộp ~!" Lại một cú đánh.
"Tôi cho cậu lầy này."
"Bộp ~!"
Mười phút sau, Tiêu Trần thần tính tủi thân ôm mông, ngồi trước mặt Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính lé mắt nhìn hắn: "Ơ, ngài đừng miễn cưỡng nhé, không được tôi không nhìn là tốt rồi."
Tiêu Trần thần tính len lén liếc qua Tiêu Trần nhân tính, gương mặt không vui nói: "Cậu nằm đây cho tốt đi, làm như ai nguyện ý tính cho cậu á."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận