"A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai." Lão hòa thượng xoay người đi về phía Tiêu Trần.
Nhìn về phía lão hòa thượng, đôi mắt cô gái hơi híp lại, trong lòng có chút giật mình: "Vị này lão hòa thượng này, lệ khí thật lớn, lực lượng rất mạnh."
Tiêu Trần buông tay cô gái ra, "hoảng sợ" nhìn những hòa thượng đang đến gần.
Vào lúc này, kim quang trong cơ thể lão hòa thượng bộc phát ra, một con chim hư ảo dài đến 100m hình thành trên bầu trời phía trên ông ta, giương cánh gào thét.
"Chim đại bàng?"
Tiêu Trần vẻ mặt vui vẻ, hộ pháp đầu tiên dưới trướng Phật Tổ trong truyền thuyết, lão hòa thượng này có chút đạo hạnh đấy!
Vô Văn đại sư nhìn những người xung quanh, vung tay lên: "Chùa Đại Lôi m trừ quỷ, những người không liên quan nhanh chóng rời khỏi đây để tránh mất mạng."
Chưa kể sức mạnh của fan hâm mộ rất lớn, một đám người bình thường không chút sợ hãi, tất cả đều tập hợp, chắn trước mặt cô gái và Tiêu Trần.
"Trừ ma? Đại sư, ông ta có phải lầm rồi không? Tiểu Vũ của chúng tôi là ma sao?"
Những người này cho rằng đám hòa thượng này đang nhắm vào cô gái!
"Chư vị thí chủ, bọn tôi không nhằm vào cô bé kia, bọn tôi đang muốn diệt trừ hắn."
Lão hòa thượng vung tay lên, đại bàng trên bầu trời thét lên một tiếng, từng đợt không khí khổng lồ lần lượt bốc lên, thổi mọi người ngã trái ngã phải.
Mọi người hơi sững sờ, có người lập tức không khách khí giễu cợt nói.
"Hòa thượng, ông bị mù phải không? Cậu nhóc đó là một người tàn tật. Đi còn chẳng được, còn mẹ nó là ma gì chứ!"
"Đúng đấy, đám hòa thượng các ông thật đáng ghét, loạn thế đóng cửa không xuất, thịnh thế thì xuống núi gây chuyện tìm cảm giác tồn tại."
"Anh nói cái gì?" Đám hòa thượng xung quanh vừa nghe thấy điều này bỗng nổi giận đùng đùng.
"Lui ra." Lão hòa thượng mặt không biểu tình quát lớn một tiếng.
"Thế nhân ngu muội, bị yêu ma che đậy. Không phải ý nghĩa sự tồn tại của chúng ta là để thế nhân nhìn thấy chân diện mục của ma sao?"
"Sư thúc nói rất đúng." Vô Văn đại sư chắp tay hành lễ với lão hòa thượng, giống như chó đang thè lưỡi liếm vậy.
"Yêu mẹ ông chứ ma, cút đi, ở đây không chào đón các ông." Nghe lão hòa thượng nói thế nhân ngu muội, mấy người nóng tính lập tức không kìm lòng được.
"Mấy con lừa trọc này thật đúng là mẹ nó âm hồn bất tán, xem ra phải làm thịt hết mới được." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"A Di Đà Phật." Lão hòa thượng lắc đầu, khí thế trên người mãnh liệt tăng lên.
Một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo đột nhiên lao ra khỏi người ông ta, lập tức đánh những người đang chắn trước mặt bay tứ tung.
Nhất thời xung quanh đều là những tiếng rên rỉ đau đớn.
"Lão hòa thượng, giương oai cũng không có nhìn xem nơi này là nơi nào."
Một vài nam tử khỏe mạnh đứng dậy, chỉ vào cổng học viện một cách giận dữ.
"Đây là Học viện tu hành Minh Hải, biết không? Yên chủ đại nhân là hiệu trưởng. Vị đại nhân kia từng dạy ở đây. Sao ông dám động thủ ở đây chứ?"
"A Di Đà Phật, chuyện trừ ma vệ đạo, Yên chủ đại nhân đương nhiên sẽ không ngăn cản, vị đại nhân kia trên trời có linh cũng sẽ không ngăn cản."
"Đệch mẹ thằng khốn, nếu ông đây trên trời có linh, ông sẽ khiến cho đám Phật các ông không thể mọc tóc." Tiêu Trần trợn tròn mắt khi nghe lời này, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ.
Lão hòa thượng mặt không biểu tình nhìn mọi người, lạnh lùng nói: "Nếu chư vị cố ý ngăn cản, vậy thì đừng trách lão nạp thất lễ."
Khí thế trên người lão hòa thượng lại nổi lên, kim quang trên người càng ngày càng sáng rừng rực, đâm vào ánh mắt của mọi người khiến ai nấy không khỏi rơi lệ.
"Ngài dầu gì cũng là cao tăng đắc đạo, bắt nạt người bình thường như thế không tốt lắm đâu."
Trên người cô gái tản mát ra một ánh sáng nhàn nhạt, mông lung như ánh trăng.
Ánh sáng này vô cùng dịu dàng, xua tan đi cảm giác khó chịu của mọi người.
Lão hòa thượng bất vi sở động, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái nói: "Sát nghiệp chướng của đại ma nhiều vô kể, còn ở trên thế gian này ngày nào thì có thể gây ra tai họa không cách nào dự đoán được, nếu chư vị cố ý ngăn cản thì đừng trách lão nạp."
Giọng điệu của lão hòa thượng dần trở nên lạnh lùng hơn.
Mấy người cười lạnh nói: "Sao nào? Chẳng lẽ ông dám giết hết chúng tôi trên đường?"
Lão hòa thượng chắp tay: "A Di Đà Phật, nếu như giết một người mà cứu một trăm người, cho dù rơi vào đại địa ngục lão nạp cũng sẽ không do dự."
"Ông dám!" Đôi lông mày xinh đẹp của cô gái đột nhiên nhăn lại, một vòng giống như vầng trăng khuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, đúng lúc này Từ Kiến Quân và Thanh Y bước ra khỏi học viện.
"Tất cả giải tán đi." Thanh Y xua tay.
Thanh Y nhìn thấy Tiêu Trần đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, hai tay chống đỡ nửa người trên của mình để xem kịch, mí mắt giật giật.
Không biết trong hồ lô của Tiêu Trần muốn làm gì, cũng không dám hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận