Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 507: Cho cô xem một đại bảo bối

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Quần chúng ăn dưa không ngừng đâm chọc nhưng ánh mắt vẫn rất thành thật nhìn về phía bên này, thậm chí nhiều người còn giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh.
Chẳng mấy chốc trên mạng đã có một hot search, tên là: "Kẻ điên móc "đại bảo bối" nơi công cộng".
"Cậu..." Nữ cảnh sát cảm thấy bó tay với người trước mặt.
Nổ súng bắn chết? Nhưng người ta không phạm luật, dù sau mông của hắn có một cái đầu người, nhưng nguồn gốc của cái đầu không rõ ràng, nếu tùy tiện nổ súng là lạm quyền.
Mọi người vừa căng thẳng vừa mong chờ nhìn Tiêu Trần, cứ như thực sự hy vọng Tiêu Trần sẽ đào ra một đại bảo bối vậy.
"Đi lên bắt lấy cậu ta." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ cảnh sát trắng bệch, dẫn đầu xông về phía Tiêu Trần.
"Ha ha, đừng vội mà!" Tiêu Trần lẳng lơ nhướng mày, chuyển động của tay hắn càng nhanh hơn.
Một nhóm cảnh sát lao thẳng về phía Tiêu Trần, tay Tiêu Trần cũng bắt đầu rút ra.
Ngay cả linh hồn Chu Tước trên vai Tiêu Trần cũng dùng đôi cánh che mắt của mình.
"Anh trai, anh thật xấu nha!" Một giọng nói nũng nịu như đứa trẻ đang còn bú sữa vang lên bên tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần đảo mắt, tiếp tục động tác trên tay.
Trong tay Tiêu Trần hiện lên một chút tuyết trắng, sau đó một cây gậy lớn bằng xương bị Tiêu Trần rút ra.
Nhìn cây gậy xương to dài trong tay Tiêu Viêm, một đám người chết trân ngay tại chỗ.
"Đậu má này cũng được hả?"
"Làm thế nào mà nhét được một khúc xương dài như vậy vào đũng quần chứ?"
Tiêu Trần cầm khúc xương xoay đi xoay lại hai lần, rồi nở nụ cười: "Thế nào chị đẹp, bảo bối của tôi không tồi đúng không, có thể biến dài ngắn, lớn nhỏ tùy thích."
Nói đoạn cây gậy xương trong tay hắn thực sự biến dài ra và to hơn.
"Ôi chao, xấu hổ quá đi." Có một cô gái xem náo nhiệt đã đỏ mặt.
Nhìn khúc xương to kia gương mặt của nữ cảnh sát đột nhiên đỏ đến tận mang tai.
Ngay lập tức, cô thẹn quá hoá giận nói: "Bắt thằng nhóc này về cho tôi".
Một số nhân viên cảnh sát nhận được lệnh tháo còng tay và tiến lên bắt Tiêu Trần.
Tiêu Trần chán nản lắc đầu: "Chị gái làm gì mà cáu dữ thế, sau này không gả được đâu."
Nói xong, cây gậy xương lớn nện mạnh xuống đất.
Viên cảnh sát vừa mới xông lên đã bị một lực lượng vô hình đánh bay vào đám đông.
"Xem náo nhiệt xong rồi thì cút khỏi đây ngay!" Tiêu Trần gầm lên, cây gậy xương trong tay hắn nện mạnh xuống đất.
Lấy Tiêu Trần là trung tâm, những vòng tròn đen xuất hiện trên mặt đất.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện những vòng tròn đen này đều được ghép từ những văn tự cổ giống như nòng nọc.
Tiêu Trần lấy ra "đại bảo bối" là vì ở đây có một phong ấn rất mạnh, Tỏa Long trận.
Nếu đánh nó bằng một cây gậy lớn, nó sẽ có hiệu quả hơn.
Động tĩnh trước mặt đáng sợ đến nỗi những quần chúng ăn dưa chạy tán loạn như ong vỡ tổ, Tiêu Trần nhìn thấy tốc độ kia cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Một vài cảnh sát cũng bỏ chạy, chỉ còn lại người phụ nữ xinh đẹp và Tiêu Trần đang đứng giữa đường.
Nữ cảnh sát giơ súng lên và nghiêm mặt nói: "Cậu là người tu hành à?"
Tiêu Trần nhướng mày nhìn nữ cảnh sát, cầm cây gậy lớn đập mạnh vào một trong những vòng tròn.
"Cô cũng không phải à?" Tiêu Trần vừa nói vừa đập.
Gương mặt xinh đẹp của nữ cảnh sát nhăn lại, vừa rồi cô không nhìn ra thiếu niên trước mặt mình cũng là một người tu hành.
"Ầm!"
Một vòng tròn bị cây gậy lớn của Tiêu Trần đập nát, mặt đất rung chuyển dữ dội vài lần.
Một sợi xích đen khổng lồ đột nhiên từ mặt đất vẫy lên.
Sợi xích vừa to vừa dày, đường kính to bằng vòng ôm của hai người trưởng thành cộng lại, trên sợi xích chứa đầy các văn tự giống như nòng nọc, lóe ra ánh hào quang kinh người.
Những sợi dây xích kịch liệt rung động, toàn bộ đại địa dường như đang rung chuyển.
Nhìn xung quanh toàn là nhà dân, thân ảnh Tiêu Trần đột nhiên nhảy lên, toàn thân rơi vào trên sợi xích màu đen.
Xiềng xích cuồng bạo bị Tiêu Trần giẫm lên, trực tiếp bị đẩy xuống đất.
Cơ thể có vẻ gầy của Tiêu Trần giẫm lên xiềng xích lại khiến nó không thể di chuyển.
Nữ cảnh sát há hốc mồm nhìn cảnh này, cô không hiểu vì sao thiếu niên trông có vẻ gầy gò này lại có sức lực lớn đến vậy.
Nữ cảnh sát chầm chậm chạy tới, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiêu Trần giơ gậy xương nện xuống xiềng xích: "Xích Tỏa Long."
"Xích Tỏa Long?" Nữ cảnh sát nhíu mày: "Dùng để xích rồng à? Trên đời này thật sự có rồng à?"
Tiêu Trần cười nhạo, quả nhiên linh khí thiên địa vừa mới khôi phục, thật thiếu hiểu biết mà!
"Cô có thể tu hành, tại sao trên đời lại không thể có rồng?"
"Tu hành?" Nữ cảnh sát có chút thất vọng lắc đầu: "Tu hành cũng không có lợi ích gì, sư phụ còn nói thiên phú của tôi không tốt."
Tiêu Trần cười nhạo: "Bị người khác nuôi như lô đỉnh thì đương nhiên là không tốt rồi."
"Lô đỉnh?" Sắc mặt nữ cảnh sát thay đổi, hai chữ này thật khiến người ta khó chịu.

Bình Luận

0 Thảo luận